Sau một hồi im lặng kỳ lạ, Văn Đạt mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn vào mắt Yến Hạc, chỉ một lát rồi lại dời đi, ra lệnh cho Vương Đồng: “Người còn sống, đưa về nha môn!”
Dân chúng vang lên một tràng hoan hô.
Đồng thời kèm theo những tiếng phàn nàn bất mãn: “Chậc, mạng lớn thật, ngã từ độ cao đó xuống mà vẫn chưa chết.”
“Đúng vậy, mạng cứng thật.”
“Tên ác nhân này chắc sẽ bị xử tử hình nhỉ.”
“Chắc chắn rồi, tội hiếp dâm thời nay là tử hình.”
Khương Thiền Y cụp mắt, chưa chết?
Nàng xoay lưỡi kiếm, đang định ra tay thì bị Yến Hạc nắm lấy cổ tay: “Khương cô nương.”
Khương Thiền Y ngẩng đầu nhìn hắn không nói gì, trong mắt là sự kiên định hoàn toàn khác với lần trước.
Hôm nay dù hắn nói gì nàng cũng phải giết hắn ta.
Yến Hạc hiểu.
Văn Đạt cũng hiểu.
Hắn nhanh chóng ra hiệu cho Vương Đồng, người sau hiểu ý, lặng lẽ vung tay, cùng mấy lính canh khiêng tên hái hoa tặc chạy mất dạng.
“Huynh buông tay.”
Khương Thiền Y nhìn người bị khiêng đi, nhíu mày nói với Yến Hạc.
Nếu không phải cảm thấy hắn thật sự giống như vầng trăng sáng trên cao, không thể khinh nhờn, nàng đã một chưởng hất hắn ra rồi.
Văn Đạt sợ Yến Hạc không khuyên được, lặng lẽ ra hiệu với dân chúng.
Từ khi nhậm chức, Văn Đạt đã dồn hết tâm sức vào các vụ án, những năm qua đã phá được không ít vụ án lớn, uy tín ở Túc Giang rất cao, qua lại nhiều lần cũng có sự ăn ý với dân chúng.
Nhận được tín hiệu của hắn, người bán hàng rong vốn định tiến lên tặng bánh nướng nhưng vì Văn Đạt ở đó nên không dám động đậy, liền lao về phía Khương Thiền Y: “Nữ hiệp, đây là bánh thịt ta vừa nướng xong, nữ hiệp nếm thử.”
“Ta cũng có ta cũng có, đây là khoai lang nhà chúng ta mới trồng.”
“Đây là trứng gà.” “Mọi người tránh ra, ta mang một con gà trống lớn đến đây.”
“Ta có vịt.” “Cá cá cá còn có cá.”
Trong nháy mắt, Khương Thiền Y và Yến Hạc bị dân chúng vây kín.
Cho dù Khương Thiền Y có thể nhẫn tâm hất 'vầng trăng sáng' ra, cũng không thể vượt qua dân chúng để đuổi theo bổ thêm một kiếm, hơn nữa, bánh nướng, khoai lang, trứng gà bị nhét đầy vào tay nàng, nàng cũng không thể rút tay ra được.
Khương Thiền Y chưa từng trải qua tình huống này, luống cuống tay chân ôm một đống đồ không biết phải làm sao, cho đến khi con gà trống lớn vượt qua đám đông, thấy trong tay nàng không còn chỗ để, liền quay sang nhào về phía Yến Hạc.
Khoảnh khắc đó, Khương Thiền Y cảm thấy người bên cạnh căng thẳng cả người, nàng quay đầu nhìn lại, thấy Yến Hạc như lâm đại địch nhìn chằm chằm con gà trống đang vỗ cánh.
Khương Thiền Y hiểu ra.
Vầng trăng sáng này sợ gà trống.
Khương Thiền Y túm lấy cánh gà, định trả lại đồ: “Ta không thể nhận...”
“Có thể nhận được có thể nhận được, những thứ này đều không đáng giá, nữ hiệp đã bắt được tên dâm tặc, là đại ân nhân của chúng ta.”
“Đúng vậy, nữ hiệp, cô cứ nhận đi.”
Văn Đạt ngẩng đầu thấy Vương Đồng cùng đám người đã biến mất ở góc phố, lúc này mới lớn tiếng nói: “Tản ra tản ra, đừng làm cô nương sợ.”
Được Văn Đạt giúp đỡ, Khương Thiền Y trả lại đồ từng thứ một, môn quy Lạc Hà Phong là không được nhận đồ của bình dân bách tính.
Còn ở cuối con phố, một lính canh đưa tay dò xét cổ tên dâm tặc: “Đội trưởng, không còn thở nữa rồi.”
Vương Đồng dừng bước quay đầu lại, phía xa đám đông chen chúc, đã không còn nhìn thấy người bị vây ở giữa nữa.
“Hắn ngã từ trên mái nhà xuống như thế nào?” Vương Đồng thu hồi tầm mắt, đột nhiên hỏi.
Lính canh: “...”
Tuy họ không nhìn rõ cô nương kia đuổi theo như thế nào, nhưng cú đá đó ai cũng thấy rõ ràng, đội trưởng càng không thể không thấy.
Một trong số lính canh phản ứng nhanh nhất, lắc đầu nói: “Không biết ạ, khi chúng ta đến thì hắn tađã nằm dưới đất rồi, chắc là trượt chân ngã xuống.”
Vương Đồng: “Ồ, xem ra là báo ứng.”
“Đúng, là báo ứng.”
-
Ra khỏi cổng thành, tiếng ồn ào phía sau dần dần xa khuất.
Khương Thiền Y quay đầu nhìn lại cổng thành, trong mắt ẩn chứa vài phần hối hận.
Biết vậy nên cứa cổ hắn ta trước.
Lần sau có kinh nghiệm rồi.
Yến Hạc thu hết biểu cảm của nàng vào đáy mắt, mấy lần muốn nói lại thôi, rồi nói: “Hắn ta đã chết.”
Khương Thiền Y quay đầu nhìn hắn: “Hửm?”
Vừa rồi hắn không phải còn nói hắn ta còn hơi thở sao?
Yến Hạc lại không nói tiếp, chuyển sang chủ đề khác: “Vừa rồi nàng hỏi hắn ta cái gì?”
Khương Thiền Y nghe vậy liền lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, nói: “Ta đã thấy khăn thêu trong khuê phòng của cô nương, giống hệt chiếc khăn này, liền hỏi hắn ta vài câu, hắn ta nói là gặp cô nương ở ngoài thành Túc Giang, cô nương có một bạn đồng hành, võ công rất khá.”