'Nữ tử' vừa chạy vừa không quên khiêu khích.
Khinh công của 'Nữ tử' rất tốt, lại chọn đường đông người để chạy trốn, rất nhanh đã bỏ xa binh vệ một đoạn, mà đúng lúc này, 'Nữ tử' như nhìn thấy gì đó, mắt đột nhiên sáng lên, 'Nữ tử' vốn đã thoát thân lại đổi thành vẻ mặt hoảng sợ, loạng choạng chạy tới.
“Cứu mạng, cứu mạng.”
Lúc này, nhóm người Khương Thiền Y đã từ nha môn đi ra, hướng về phía cổng thành. Văn Đạt đang trả lời câu hỏi của Yến Hạc: “Thưa công tử, mỗi ngày người vào thành đều phải kiểm tra giấy thông hành, nếu thân phận khả nghi đều sẽ bị thẩm vấn.”
Khương Thiền Y nghe vậy liền nói: “Nếu nàng ấy bị người ta bắt cóc, không có giấy thông hành thì không thể vào thành.”
“Ừm.”
Yến Hạc: “Nhưng cũng không ít kẻ làm giả.”
Khương Thiền Y hơi sững người, nhanh chóng liếc nhìn Yến Hạc.
Giấy thông hành của nàng chính là giả.
Hộ tịch của nàng ở Ngọc Kinh thành, sư phụ không biết từ đâu làm cho nàng một cái giấy thông hành giả.
Văn Đạt gật đầu nói: “Công tử nói có lý, thế nhưng theo như lời công tử và cô nương nói trước đó, vị cô nương kia mất tích vào ban đêm, sáng hôm sau vào kinh, cho dù là giấy thông hành giả cũng không thể nhanh như vậy, trừ phi đã có dự mưu từ trước.”
Văn Đạt đã giúp tìm người, chuyện Tuyên Tắc Linh mất tích tự nhiên không thể giấu hắn, chỉ là Yến Hạc và Khương Thiền Y đều ngầm hiểu không nói cho hắn biết thân phận của Tuyên Tắc Linh.
Dù sao cũng liên quan đến thanh danh của cô nương nhà người ta, ít người biết thì càng tốt.
Đúng lúc này, đột nhiên thấy một nữ tử hoảng hốt kêu cứu, nhào về phía bọn họ.
Đúng vậy, Khương Thiền Y xác định, chính là nhào tới!
Khương Thiền Y và Yến Hạc đứng cạnh nhau, nàng thấy rất rõ ràng, ánh mắt nữ tử kia nhanh chóng đảo qua người nàng và Yến Hạc, rồi chọn Yến Hạc.
“Công tử cứu ta với.”
Khương Thiền Y nhíu mày gần như không thể nhận ra.
Giọng nói này nghe rất khó chịu.
Ngay khi nữ tử sắp nhào vào người Yến Hạc, Khương Thiền Y nhanh chóng rút kiếm đặt ngang cổ nàng ta, không chút lưu tình vạch về phía trước, nữ tử kia biến sắc, ngửa người ra sau né tránh lưỡi kiếm.
Thân thủ nhanh nhẹn, nào còn chút hoảng hốt nào.
Yến Hạc lặng lẽ thu tay về.
“Ngươi quả nhiên biết võ công.”
Khương Thiền Y ra tay chính là vì nhìn ra nữ tử này là người trong nghề, một cao thủ võ lâm giả vờ như vậy nhất định là có mưu đồ.
Bị phá hỏng chuyện tốt, trên mặt nữ tử lại không có chút khó chịu nào, ngược lại dùng ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm Khương Thiền Y: “Tiểu nương tử có phải trách ta nặng bên này nhẹ bên kia không, nàng không nỡ bỏ người yêu của nàng, vậy nàng đi theo ta cũng được.”
“Cả hai người đều xinh đẹp như vậy, ta thích cả hai.”
Khương Thiền Y sững sờ, quay đầu nhìn Yến Hạc.
Người yêu?
“Cẩn thận!”
Yến Hạc đang định tiến lên, lại thấy Khương Thiền Y đã xoay người cầm kiếm đỡ được một chiêu của nữ tử, hai người nhanh chóng giao đấu.
“Tiểu nương tử lợi hại thật, ta thích.”
'Nữ tử' liếc mắt nhìn người đuổi theo phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, từ bên hông lấy ra một gói bột phấn ném về phía Khương Thiền Y: “Ta dẫn tiểu nương tử đi hưởng lạc.”
Nói xong, 'nữ tử' liền đưa tay muốn ôm eo Khương Thiền Y, Yến Hạc biến sắc, nhưng ngay sau đó chỉ thấy kiếm của Khương Thiền Y lướt qua cánh tay 'nữ tử', bắn ra một chuỗi máu.
“Ư!”
'Nữ tử' ôm lấy cánh tay, kinh ngạc nhìn Khương Thiền Y: “Nàng không sợ thuốc mê?”
Có lẽ là quá kinh ngạc, âm tiết này không được ngụy trang, Khương Thiền Y sửng sốt: “Ngươi là nam.”
Nàng lại không nhìn ra hắn là giả gái!
Vương Đồng từ xa nhìn thấy cảnh này, nhận ra Khương Thiền Y, trong lòng giật mình, sợ Khương Thiền Y trúng chiêu, vận khí hét lớn: “Cô nương, hắn là tên hái hoa tặc!”
Hái hoa tặc?
Trong nháy mắt, sát ý của Khương Thiền Y dâng trào.
Hái hoa tặc thấy một chiêu không thành công, liền biết đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, xoay người nhảy lên mái nhà muốn bỏ chạy, khinh công của hắn ta rất tốt, nếu không cũng không thể bỏ xa Vương Đồng và những người khác một khoảng cách lớn như vậy.
“Tiểu nương tử, hữu duyên gặp lại.”
Khương Thiền Y lại cười lạnh một tiếng: “Duyên phận hôm nay vẫn chưa dứt.”
Đám người Vương Đồng trơ mắt nhìn tên hái hoa tặc kia phi thân vượt tường bỏ chạy, trong lòng đang vô cùng bực bội, bỗng thấy một bóng người màu cam bay lên không trung, chỉ trong nháy mắt, đã đuổi kịp tên đó trên nóc nhà và chặn hắn ta lại.
“Chết tiệt, đây là công phu gì vậy!”
Binh vệ bị bánh bao nện trúng mặt lúc trước kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay sau đó hắn reo lên một tiếng, kích động hô to: “Cô nương, tên này hại người vô số kể, ngàn vạn lần đừng để hắn ta chạy thoát!”
Bắt được tên khốn kiếp này, hắn nhất định phải nhét cho hắn ta ăn một trăm cái bánh bao.
Vương Đồng cau mày trừng mắt nhìn hắn: “Câm miệng!”
Hắn quát mắng xong thuộc hạ liền đi về phía Yến Hạc và Văn Đạt, chắp tay hành lễ: “Văn tham quân, công tử.”
Yến Hạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trên nóc nhà, Văn Đạt liền trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vương Đồng bèn thuật lại sự việc vừa xảy ra, những chuyện khác không cần nói nhiều, Văn Đạt cũng đã hiểu, quay sang nói với Yến Hạc: “Tên này cũng từng gây án ở thành Bình Giang, hai thành đã từng liên thủ đặt bẩy rập vây bắt, nhưng do khinh công của hắn ta thực sự quá cao cường, lần đó chỉ làm hắn ta bị thương nặng mà không bắt được.”
Nói đến đây, hắn lại ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà.