Nhật Ký Trưởng Thành Của Đôi Phu Thê Thứ Xuất

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Chiết Thạc Minh là người yêu thích âm nhạc, lập tức bị thu hút, hai mắt dán chặt vào tờ giấy, nào còn tâm trí đâu mà để ý đến Thẩm Hoài Nam và Chiết Thiệu Y nữa.

Thẩm Hoài Nam lại bảo Đa Tinh ra quán trà bên cạnh giữ chỗ: “Đại ca, huynh ngồi đi.”

Chiết Thạc Minh mắt không rời tờ giấy: “Được, được, ta ngồi.”

Hắn vừa ngồi xuống, Thẩm Hoài Nam và Chiết Thiệu Y liền bỏ đi.

Hành động này của bọn họ khiến một người đàn ông trung niên đang bán hàng rong bên cạnh bật cười thành tiếng.

Ông ta vừa cười, vừa nhìn về phía này, Thẩm Hoài Nam gần như lập tức nhìn thấy ông ta. Hắn nhận ra người này, chính là người bán bộ trâm cài đầu bằng vàng hôm đó. Quả nhiên, Thiệu Y mắt tinh, đã nhìn thấy bộ trang sức bằng vàng đó.

Nàng bước tới, “Món này bao nhiêu bạc?”

Không cần nghe cũng biết, bộ này năm mươi lượng bạc.

Kiếp trước hắn đã phải dành dụm rất lâu mới mua được.

Nhưng ngay sau đó, lại nghe thấy người đàn ông trung niên nói: “Một trăm năm mươi lượng.”

Bàn tay đang lấy túi tiền của Thẩm Hoài Nam khựng lại.

“Một trăm năm mươi lượng?” Hắn khó hiểu lên tiếng.

Người đàn ông trung niên: “Đúng vậy, một trăm năm mươi lượng bạc.”

Thẩm Hoài Nam không mang theo nhiều bạc như vậy. Hắn nhìn người đàn ông: “Năm mươi lượng có bán không?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không bán, giá này đã rẻ cho các ngươi lắm rồi.”

Điều này khác với kiếp trước.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, mà chỉ cảm thấy người đàn ông này thấy bọn họ ăn mặc đẹp hơn kiếp trước nên cố tình nâng giá.

Thẩm Hoài Nam: “Năm mươi lượng có bán không? Bán thì ta mua.”

Chiết Thiệu Y vội vàng ngăn hắn lại: “Đừng mà -- kiểu dáng cũng không đẹp, ta không thích.”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiểu tử này, đúng là biết mặc cả. Nhưng mà bộ trang sức này ngươi cứ đi hỏi thăm xem, tuyệt đối không dưới một trăm năm mươi lượng.”

Thẩm Hoài Nam lần đầu tiên nghiêm túc nhìn bộ trang sức đó, nhưng hắn đã nghèo hai đời, chưa từng động vào những thứ này, nhất thời không biết cách nào để đánh giá. Đúng lúc này, Chiết Thạc Minh đi tới, nhìn bộ trang sức, gật đầu nói: “Đáng giá đấy, ta nhớ mẫu thân ta có một bộ trang sức hồi môn có chất lượng tương đương, nghe nói muốn bán năm trăm lượng, còn kém hơn bộ này một chút.”

Văn viễn Hầu gia tuy sa sút, nhưng Văn Viễn hầu phu nhân lại xuất thân từ gia đình giàu có, lúc xuất giá, nhà mẹ đẻ vẫn chưa sa sút, nên có một số của hồi môn rất giá trị.

Thẩm Hoài Nam liền nhìn người đàn ông trung niên, ông ta có bộ râu quai nón, che khuất nửa khuôn mặt, trên trán đội mũ, che kín toàn bộ diện mạo.

Lúc này, người đàn ông đang mỉm cười với hắn.

Tay hắn bị Thiệu Y hung hăng véo một cái, hắn mới hoàn hồn, cất túi tiền, nghiêm túc nói với người đàn ông trung niên: “Lần sau ta mua, được không?”

Câu nói này, kiếp trước hắn đã từng nói.

Người đàn ông trung niên đáp: “Được, đến Linh Bảo Các tìm chưởng quầy là được.”

Thẩm Hoài Nam gật đầu, điều này cũng giống như kiếp trước. Hắn kéo Thiệu Y và Chiết Thạc Minh rời đi.

Thiệu Y tức giận nói: “Lần sau ta không đi ra ngoài với huynh nữa, đắt như vậy, năm mươi lượng, huynh còn muốn mua? Huynh có biết năm mươi lượng có thể làm được bao nhiêu việc không?”

Thẩm Hoài Nam: “Ta sai rồi, ta sai rồi.”

Chiết Thạc Minh: “Tiểu Cửu, Hoài Nam cũng là vì muốn tốt cho muội, đừng trách móc hắn quá, hắn cũng không dễ dàng gì.”

Trong tay hắn lại có thêm một bản nhạc phổ.

Chiết Thiệu Y: “Đại ca ca, huynh đừng nói đỡ cho hắn.”

Thẩm Hoài Nam: “Ta biết sai rồi, thật sự sai rồi.”

Ba người càng đi càng xa, người đàn ông trung niên đợi bọn họ đi khuất, mới mỉm cười nói: “Tình cảm của những người trẻ tuổi, quả nhiên như gió xuân, như gợn sóng trên mặt nước, thật ngây thơ lãng mạn, thú vị, thú vị.”

Phía sau ông ta bước ra một người, cười nói: “Bệ hạ, người nên hồi cung rồi.”

Người đàn ông gật đầu: “Đưa món đồ này đến Linh Bảo Các, trẫm muốn xem, một ngày nào đó cậu thiếu niên này có đến mua bộ trang sức này tặng cho cô nương kia hay không.”

--

Chiết Thiệu Y rất tức giận. Nàng tức đến mức hai mắt đỏ hoe.

“Cũng không phải nhà giàu có gì, huynh thể hiện cái gì chứ - chẳng lẽ mua được bộ trang sức bằng vàng đó thì ta có thể thành tiên được à? Sau này ta có thể làm thần tiên, thì không cần ăn không cần uống nữa à?”

Nghĩ đến việc hôm nay hắn chắc hẳn đã cố ý mang theo ít bạc để mua đồ cho nàng, nàng vừa ngọt ngào vừa đau lòng, “Tương lai của huynh còn dài, tương lai... tương lai của chúng ta cũng còn dài.”

Cả hai người bọn họ đều là thứ xuất, nàng thì không sao, mặc dù đích mẫu không quá trù tính cho nàng, nhưng những gì nên cho thì đều cho, đọc sách, viết chữ, ăn mặc, đều không hề keo kiệt với nàng.

Còn Thẩm Hoài Nam thì cái gì cũng phải dựa vào chính mình, tuổi còn nhỏ đã tự mình vất vả gây dựng sự nghiệp, thật không dễ dàng.

Nàng tức giận nói: “Vừa mới kiếm được chút tiền, đừng có hoang phí. Lần sau, huynh cũng đừng mua ngọc bội gì cho ta nữa, dù sao ta cũng không biết ngọc bội đó tốt hay xấu, thà để dành tiền, sau này chúng ta mua thêm đồ ăn quần áo.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)