Trước khi cô ấy xa nhà, thỉnh thoảng mẹ cô ấy vẫn cằn nhằn, cảnh cáo cô ấy rằng sống bên ngoài không được buông thả, nói gì thì cũng phải nghĩ đến người nhà, nếu cô ấy dám làm loạn Khách Thập, thì sẽ cắt đứt quan hệ với cô ấy.
Cô ấy nghĩ thầm. Hễ là nơi có Trương Chí Cương, Nhan Đông Tuyết đều không đến, cho dù có nhiều đồng chí ở đó, cô ấy cũng không đến.Nhưng có vài chuyện có tránh cũng tránh không được.
Phó Nhiễm và Nhan Đông Thanh đã ở đây được vài ngày, vẫn chưa lên thành phố, trời mưa nên họ cũng không thể ra đồng làm việc. Nhan Đông Tuyết nghe nói nông trường có xe tải đi vào thành phố, vì thế cô ấy muốn dẫn hai người họ vào thành phố thăm thú.
Cô ấy đã bàn bạc với tài xế Lâm lái xe quân dụng trước rồi, trời vừa tờ mờ sáng, ba chị em đã đợi ở cổng nông trường, chẳng bao lâu tài xế Lâm đã dừng xe tải trước mặt họ, ông ta thò đầu ra ngoài cửa sổ và nói lớn: “Nhanh lên xe đi, trong buồng lái chật rồi, các cô ngồi ở thùng xe phía sau đi.
Thùng xe phía sau có mái che nên không sợ mưa, Nhan Đông Tuyết leo lên trước, định kéo Phó Nhiễm lên cùng, nhưng cô ấy lại thấy Trương Chí Cương đang ngồi bên trong, nhìn thẳng vào cô ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây