Lúc đó Nhan Đông Thanh không chịu nổi kiểu cuộc sống này, nên đã sinh ra tâm lý phản nghịch nghiêm trọng. Sau một lần ma ma trong cung nhắc nhở anh không thể ăn quá nhiều cái này, không được ăn cái kia, Nhan Đông Thanh liền tức giận ném toàn bộ bát đũa.
Sau đó, thừa dịp lão ma ma không chú ý, anh lén đổi quần áo với tiểu thái giám rồi chạy ra ngoài. Anh đi dạo khắp nơi ở trong cung, hơn nữa còn cố ý làm vỡ hai chậu hoa mà lão ma ma chăm sóc.
Đúng lúc này, một giọng nói chỉ trích tuyền tới, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, giống như con mèo anh nuôi trong cung: “Tiểu thái giám này, ngươi thật xấu, làm sao có thể đạp hoa, những bông hoa này trêu chọc ngươi sao?"
Nhan Đông Thanh thờ ơ thu chân lại, quay đầu nhìn, liền thấy một cô gái nhỏ đang đứng sau lưng anh, cách anh vài bước, cô mặc một chiếc váy màu vàng da ngỗng, tóc búi cao, đeo vòng cổ, trắng trẻo mập mạp, nhìn không lớn lắm.
"Ngươi là tiểu thư nhà nào?" Nhan Đông Thanh có thể chắc chắn rằng cô gái nhỏ này không phải là một trong những hoàng muội của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây