Liêu Quyên là một người thông minh, đầu có thể nảy số đến mức độ này, nhưng là dù có thông minh cỡ nào đi chăng nữa thì giờ phút này cũng không thể nghĩ đến việc khó nói kia được...
Phó Nhiễm nóng bừng cả mặt, không biết nên nói gì, nội tâm cô vừa thẹn thùng lại vừa tức giận vì sự lỗ mãng của vị thiên tử bên cạnh.
So với cô, da mặt Nhan Đông Thanh dày hơn rất nhiều, thản nhiên nói: “Bọn con vừa mới từ ngoại ô về.
Cũng may Liêu Quyên không hỏi nhiều, bà ngáp một cái rồi quay trở về phòng, nằm trên giường một lúc đột nhiên tỉnh táo lại, cười ra tiếng.
“Nửa đêm rồi bà không ngủ đi còn cười cái gì vậy? Nhan Lập Bản bị tiếng cười của bà đánh thức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây