Phó Nhiễm mặc kệ: “Muốn đi thì tự ngài đi, thần thiếp mới không chịu lấy một thứ đáng xấu hổ như vậy.
Thật ra anh muốn đi lấy, đáng tiếc lại không có thời gian.
Chuyến tàu đến Thiểm Trung dừng lại ở Nam Châu vào khoảng sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng, Phó Nhiễm đã thức dậy, bởi vì luyến tiếc vạn tuế của cô, nằm trên ngực anh không lên tiếng.
Lúc này Nhan Đông Thanh rốt cuộc có thể nhận ra tại sao Đường Minh Hoàng không thượng triều sớm, nếu có thể, anh cũng muốn mỗi ngày ôm lấy tiểu Hoàng Hậu của anh đi thượng triều…
“Ngoan, trẫm sắp đi rồi, không thì không kịp bắt tàu hỏa. Nhan Đông Thanh gian nan đẩy người trên người mình ra, cố gắng không nhìn vào đôi mắt đáng thương của cô, khoác áo bước xuống giường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây