Trương Chí Cương ở chỗ ngay sát bên cạnh, đêm ngủ không được, ra hút thuốc, nhìn thấy Nhan Đông Tuyết đứng bên ngoài nửa ngày bất động, sải bước đến trước gót chân cô, khẩn trương nói: "Thế nào?"
Nhan Đông Tuyết lau lau mắt: "Không có chuyện gì, chính là nhìn bà thật đáng thương."
Nghe vậy, Trương Chí Cương yên tâm không ít, tháo mũ ra trầm ngâm nói: "Chuyện nhỏ, nhà ăn trong cục thiếu người bổ củi rửa chén, sau này anh nói với thầy Táo, sắp xếp công việc cho bà ở trong lò hơi mỗi ngày, phân cho bà một phần cơm, thời gian có thể làm bà vượt qua."
"Sắp xếp như thế cũng tốt." Nhan Đông Tuyết quất sụt sịt cái mũi, trên mặt lộ chút cười.
Trương Chí Cương thích cô cười, cũng theo cô cười ngây ngô, nhỏ giọng nói: "Chuyện của chúng ta, anh đã nói với người lớn trong nhà, bọn họ đều mong chờ gặp em, năm nay ăn tết anh dẫn em đi gặp bọn họ?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây