Trong rừng cỏ lau ở phía sau nhà máy thứ hai, Phó Nhiễm kéo Nhan Đông Thanh vào không gian, vội vàng đưa anh đến giếng nước dưới gốc cây đa, giọng run run nói: "Tam ca, vừa rồi thiếp nghe được có người nói chuyện, ở ngay chỗ này."
Vốn Phó Nhiễm tới tưới nước cho vườn rau, lúc cô múc nước, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện, thiếu chút nữa sợ hết hồn.
Sợ anh không tin, Phó Nhiễm cường điệu: "Thật đấy, thiếp thật sự nghe thấy được."
Nhan Đông Thanh vỗ vỗ vai cô, trấn an nói: "Đừng sợ, trẫm tin, nàng nghe được cái gì rồi?"
Vừa rồi đều bị dọa sợ, sao còn có thể cẩn thận nghe người ta nói chuyện gì nữa, Phó Nhiễm luống cuống lắc đầu: "Không phải một người, là giọng nói của rất nhiều người, rất ồn ào, thiếp không phân biệt được..."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây