Phó Nhiễm đặt kéo xuống, ngẩng đầu cười như không cười nói: "Yên tâm, em sẽ không học chị đâu, em còn biết cái gì gọi là xấu hổ."
Phó Yến tỉnh ra, mặt đỏ bừng, cãi chày cãi cối nói: "Nhìn xem mày nói chuyện thế nào đi, chị không phải vì muốn tốt cho cái nhà này hay sao?"
Phó Nhiễm lười nói với cô ta, trực tiếp nói với Từ Lan Anh: "Mẹ, chúng ta làm người cũng không thể quên gốc, đúng là hiện tại chú ấy gặp chút chuyện phiền phức, nhưng ông ấy làm người như thế nào, là hàng xóm cũ nhiều năm như vậy, mọi người lại không rõ ràng sao? Còn nữa, mẹ đừng quên, năm đó cha con nằm viện, là ai theo sau để giúp đỡ, còn muốn tìm biện pháp trợ cấp cho nhà mình, mẹ cũng đừng làm những chuyện khiến cho người ta phải xem thường!"
Từ Lan Anh há miệng, lại nói không nên lời.
Phó Nhiễm cúi đầu tiếp tục làm công việc, không nhẹ không nặng nói: "Ngược lại là chị, Phó Yến, năm ấy cha nằm viện chị đã là được cái gì? Đã từng đến thăm cha chưa? Có giúp đỡ được gì không? Hiện tại chị lại tới nói vì muốn tốt cho cái nhà này, rốt cuộc là vì ai, trong lòng chị còn không rõ ràng sao?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây