"Tam ca, bọn họ thật đáng thương." Âm thanh Phó Nhiễm mang nức nở, không thở được.
"Người có số mệnh, không nên quá đau buồn, có trẫm đây, sau có có chuyện gì, trẫm đều đối mặt cùng nàng." Nhan Đông Thanh đến kỳ vỡ giọng, âm thanh không thể nào dễ nghe, nhưng lời nói ra lại là lời tỏ tình êm tai nhất trên đời.
Nước mắt Phó Nhiễm rơi càng nhanh hơn, không ngừng lau mặt, nhỏ giọng nói: "Trước kia là thần thiếp không đúng, không nên mắng người là cẩu hoàng đế, người không chỉ là hoàng đế tốt trong lòng trăm họ, còn là người chồng tốt của thần thiếp."
Nhan Đông Thanh cười một tiếng, trở tay lau nước mắt cho cô, xoa xoa tóc cô: "Được rồi, đừng khóc, cha nàng nhìn thấy cũng sẽ đau lòng."
Phó Nhiễm gật đầu một cái, thấp giọng nói: "Ta nấu cơm đưa cho bọn họ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây