Nhìn thấy anh ta đi tới, hai mắt Nhan Đông Tuyết sáng lên, từ trên giường ngồi dậy: "Anh đến rồi à."
Trương Chí Cương gật đầu, có quá nhiều lời muốn nói, nhưng người cha mẹ cô ở đây nên không nói gì được, trong lòng rối bời khó chịu như tơ vò.
Hai người nhìn nhau, ở giữa họ có dòng tình cảm di chuyển qua lại.
Nhan Lập Bản ho khan một cái, nói với Trương Chí Cương: “Đồng chí sĩ quan, ra ngoài hút điếu thuốc không?
Biết ông có chuyện muốn nói, Trương Chí Cương lấy ra điếu thuốc đưa cho ông ấy: "Chú, chú dùng trước đi ạ."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây