Sở Ngọc và Sở Dương xấp xỉ tuổi nhau, mấy năm gần đây hai huynh đệ bọn nó đều thích đọc sóc, tuy nói Sở Dương chủ yếu tập trung xem thư tịch xử án tra án, Sở Ngọc lại thuộc kiểu cầm được quyển nào thì đọc quyển đó, nhưng thời gian hai đứa bọn nó ở cạnh nhau tương đối nhiều, Sở Dương ngẫu nhiên sẽ nói cho Sở Ngọc nghe về các vụ án nên hiểu biết của Sở Ngọc về chuyện phá án cũng nhiều hơn Đại Bảo Bảo.
Sở Ngọc nghĩ đến ngoài thành hoang vắng, chim ưng cáo chồn đầy núi, nếu hung thủ tùy tiện quăng cái đầu kia ở một nơi nào đó, ba bốn ngày như thế cũng đủ cho thú hoang gặm sạch.
Nghĩ vậy, Sở Ngọc nói: “Rất có khả năng.” Lại nhìn ánh mặt trời ngả về tây: “Cửa thành sắp đóng rồi, cho dù có thu hoạch hay không thì đại ca cũng sắp về rồi.”
Lời nói vừa dứt, bên ngoài đã vọng đến một tiếng gọi “đại công tử”.
Sở Ngọc nhìn Đại Bảo Bảo chép miệng, ta nói có sai đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây