Sở Tu Viễn bị cái dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của nàng làm cho nghẹn họng không nói nên lời.
Lâm Hàn lại nói: “Mặc kệ là ai nói đi, thời gian của ta rất quý báu. Bảo ta hàn huyên với chàng mà không nói bao nhiêu tiền thì xin thứ lỗi không tiếp.” Nói rồi nàng đứng dậy định bỏ đi.
Sở Tu Viễn nắm lấy cánh tay nàng, kéo người vào trong lòng: “Có phải phu nhân biết ta muốn nói cái gì với nàng rồi không?”
Lâm Hàn trừng mắt lườm hắn: “Ta đâu phải con sâu trong bụng chàng.”
Sở Tu Viễn lười vòng vo với nàng bởi vì kết quả chỉ có một, hắn bị Lâm Hàn dắt đi lòng vòng rồi: “Tiền gia!” Hắn thốt ra hai chữ, rồi nhìn biểu cảm của Lâm Hàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây