“Cha muốn nói da mặt con dày hơn tường hộ thành chứ gì?” Đại Bảo Bảo liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn một cái: “Cha có thể nói thẳng, con không tức giận, dù sao cũng không phải thật.”
Lâm Hàn vui vẻ.
Sở Tu Viễn nghẹn họng muốn đánh nó: “Xuống đây! Đều bị con giẫm cho bẩn hết rồi kìa.”
“Con vẽ mà.” Tiểu hài tử vỗ lên bàn một cái, lập tức đau đến mức phải hít sâu một hơi.
Lâm Hàn đi tới: “Có bị ngốc không hả?” Xách nó xuống: “Phu quân có cảm thấy đặt bộ bàn ghế này ở đây chẳng ra gì không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây