Đại Bảo Bảo lau nước mắt, ngửa đầu nhìn nhị ca nó, mau làm cho đệ đi.
Sở Ngọc vẫy vẫy tay với nha hoàn, rửa mặt sạch sẽ cho Đại Bảo Bảo xong liền dẫn nó đi tới phòng bếp.
Ba huynh đệ ăn trứng ủ rượu nóng hổi ngọt ngào, trong lòng dễ chịu hơn, còn Lâm Hàn ở cách đó hơn mười dặm lại lo lắng không thôi, kẹp chặt bụng ngựa, đến bên người Sở Tu Viễn hỏi: “Chàng nói Sở Mộc có thể quản được Đại Bảo Bảo không?”
Sở Tu Viễn: “Giờ mới bắt đầu lo lắng à? Trễ rồi.”
“Cũng không phải là ta muốn quay về, trễ gì mà trễ.” Lâm Hàn nói xong, lườm hắn một cái, quay đầu ngựa định đi về phía sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây