Sở Tu Viễn theo ngón tay nó nhìn lại: “Đúng thế, sao ta lại quên mất có bánh nhỉ.” Lập tức không còn rối rắm nữa. Tiếc rằng hắn lại sợ quá cay, dứt khoát tay trái cầm bánh tay phải cầm thìa, húp một miếng nước dùng xong liền chuẩn bị cắn một miếng bánh, lại phát hiện nước dùng chua chua, sau vị chua mới đến vị cay.
Sở Tu Viễn nuốt nước dùng xuống bụng xong liền nhịn không được dò xét Lâm Hàn.
Lâm Hàn ngẩng đầu: “Nhìn gì thế?”
“Không cay mà. Sao mặt nàng lại đỏ bừng như vậy?” Sở Tu Viễn nói xong, lại uống thêm một ngụm: “Nước dùng này ngon lắm.” Thấy phía trên có mấy miếng sườn: “Canh sườn à?”
Lâm Hàn khẽ gật đầu: “Ăn một chút miến đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây