Thái tử thường xuyên tới đây chơi, hơn nữa thường xuyên chơi đến mức một thân mồ hôi hoặc một thân bùn đất. Mỗi lần như vậy đều mặc xiêm y của Sở Ngọc. Sở Ngọc đã quen, đưa nó đến tây sương phòng, biểu huynh đệ hai người thay một thân áo ngắn vải thô giống nhau như đúc.
Sở Tu Viễn vốn không có ý định đi, nhưng Thái tử lại đây, Sở Tu Viễn lo lắng một mình Lâm Hàn không trông chừng được bốn hài tử, cũng kéo Lâm Hàn trở về phòng thay áo ngắn vải thô.
Đoàn người dung mạo xuất chúng, bởi vì mặc trên người không phải là áo dài khúc cư nên cho dù có người cảm thấy bọn họ không tầm thường thì cũng chỉ nghĩ là bọn họ người nghèo giàu bất thình lình thôi, cho nên chỉ liếc mắt một cái rồi dời tầm mắt. Truy nguyên thì do áo ngắn vải thô khi làm việc rất thuận tiện, dần dà giống như áo dùng khi lao động, cũng là dân chúng tầng dưới chót mới mặc loại xiêm y này.
Không ai chú ý, Sở Tu Viễn không hợp, cũng mặc kệ mấy hài tử, cho bọn chúng tuỳ tiện muốn mua cái gì thì mua.
Tiểu thái tử thích chạy đến nhà cữu phụ của nó cũng chính là bởi vì điểm này. Chỉ là lúc bọn họ đã mua hết nửa con phố, Lâm Hàn mở miệng: “Không được mua nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây