Sở Tu Viễn không nhìn ra, đương nhiên hài tử này là nhi tử của hắn.
Trái lại Lâm Hàn lại nhịn không được hoài nghi, Đại Bảo Bảo thấy tiền sáng mắt có phải là học theo nàng không.
Nhưng mà, cho dù là phải hay không phải thì Lâm Hàn đều phải dạy nó “quân tử ái tài thủ chi hữu đạo.” Nhưng mà không phải là bây giờ, ngày nào đó tìm cơ hội rồi lại xử nó cũng không muộn.
Lâm Hàn liền cười hỏi: “Con mới học có hai tháng, chưa được. Đến khoảng này sang năm rồi lại vẽ tiếp.”
“Sang năm ạ?” Hài tử xòe ngón tay ra, lớn tiếng nói vô cùng khoa trương: “Còn một năm nữa? Nương, bắt con đợi thêm một năm sao? Nương, ngài có biết không, nếu như ngài xấu giống như cha thì con sẽ không thương ngài nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây