Cửa phòng mở ra, Sở Tu Viễn từ trong phòng đi ra, sắc mặt khó coi.
Thằng bé chợt dừng lại: “Dậy rồi ư? Vậy con đi tìm Mộc ca chơi.” Không đợi cha nó mở miệng đã co giò bỏ chạy.
Sở Tu Viễn tức cười, rồi quay người nói với Lâm Hàn: “Ta cảm thấy nên mời hai thầy dạy nữa cho nó.”
Lâm Hàn quấn bọc bao đồ xong, lại đặt một chiếc hà bao đựng đầy miếng vàng miếng bạc vào trong mỗi cái bọc đồ: “Tinh lực của nó tốt quá à?”
“Đúng! Từ sáng tới tối chỉ có lúc ngủ là nề nếp.” Sở Tu Viễn đáp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây