Lâm Hàn không kiềm lòng được hỏi: “Sợ lại đụng mặt người trong thôn các ngươi?”
Hồng Lăng vô thức gật đầu, rồi sau đó nói: “Ta vẫn muốn biết bọn họ, bọn họ bây giờ thế nào.”
Lâm Hàn ngẩn người chốc lát, nhận ra mình không nghe lầm thì rất đỗi buồn cười: “Năm đó để ngươi cho bọn họ một ít khoai lang đỏ, người còn không vui, mà bây giờ lại quan tâm tới bọn họ ư? Ngươi nghĩ gì thế?”
Hồng Lăng cũng không biết phải nói thế nào: “Khi trước không trông thấy người trong thôn nên ta không muốn biết. Nhưng bây giờ thấy rồi thì có hơi muốn…”
“Bọn họ sống tốt thì ngươi vui mừng hay buồn bã?” Lâm Hàn hỏi ngược lại, “Bọn họ sống không tốt thì ngươi lại thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây