Sở Tu Viễn cười khổ: “Vi thần không phải là đối thủ của phu nhân. Hôm nào mà đấm đá với phu nhân, trên mặt bị thương thì mặt mũi của ngài cũng mất sạch.”
Thương Diệu nghẹn họng: “Nàng ấy còn dám thăm hỏi lên mặt ngươi à?”
“Tại sao nàng ấy không dám?” Sở Tu Viễn hỏi.
Thương Diệu bỗng dưng nhớ đến Lâm Hàn còn dám đá bay cổng và cửa phòng chính của nhà Thương Vãn, không khỏi tặc lưỡi một tiếng: “Cuộc đời này của Lâm Trường Quân làm được việc tốt duy nhất chính là có một quý nữ như thế.”
“Vi thần cũng nghĩ như vậy.” Sở Tu Viễn chuyển hạt lạc sang bên cạnh mình, hạt hướng dương thì đặt bên chỗ Thương Diệu, rồi thấp giọng nói: “Phu nhân biết hôm nay Thái tử đến bèn rang một bông hoa hướng dương, những hạt này và những hạt mấy đứa trẻ ăn chỉ là một nửa trong số đó. Một nửa khác ở phòng bếp, lúc đi bệ hạ mang đi, thế nào?’
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây