Sáng sớm hôm sau, Sở Tu Viễn và Sở Mộc vừa thượng triều, Sở Ngọc đã tách Đại Bảo Bảo và mẫu thân ra —— hai đứa bọn nó đến học đường. Sở Dương đi tìm Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe rõ ý đồ nó đến đây, cũng không lừa gạt hài tử, nói thẳng: “Con không biết mình muốn làm gì thì nhìn thử xem người khác làm gì, ví dụ như tam công cửu khanh.” Không đợi nó mở miệng, lại nói: “Đi học trước đi, chờ ngày hưu mộc rồi nghĩ cũng không muộn.”
Tối qua Sở Dương ngủ không ngon, sao có thể chờ đến ngày hưu mộc chứ, trên đường đến thư viện phía tây nó không ngừng nghĩ ngợi, dưới Thừa tướng có cửu khanh, công việc rất bận rộn. Ngự sử đại phu giám sát đủ loại quan lại, cũng không khác Thừa tướng là bao, tốn công vô ích, nhìn chẳng giống con người, nó không muốn làm.
Thái úy quản quân bộ. Đại Bảo Bảo có thể kế thừa đại nghiệp của phụ thân nên cái này có thể là của Đại Bảo Bảo. Nó cũng không dám tranh với Đại Bảo Bảo, bằng không tiểu tử kia chắc chắn sẽ cào chết nó.
Người đứng đầu cửu khanh chính là Thái thường chưởng quản việc lễ nghi, nó không thích lễ nghi phiền phức. Thiếu phủ là quản gia của hoàng thất. Đến nhà nó mà nó còn không muốn quản, làm sao có thể quản gia cho bệ hạ? Sở Dương lắc đầu, cái này cũng không được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây