Sở Tu Viễn cười nói: “Nàng nghe ai nói vậy?”
“Dân gian lưu tuyền như thế, có phải không?” Lâm Hàn liếc mắt nhìn Thương Diệu, lại nhìn sang nhìn lão nhân đang làm đồ hốt rác.
Lão nhân lại Lâm Hàn, rồi nhìn qua Sở Tu Viễn, ông ấy cảm thấy câu nói này rất buồn cười, cũng rất muốn cười to —— ông ấy sống cả đời rồi nhưng chưa từng nhìn thấy trượng phu nhà ai lại trì độn như v: “Mọi người chỉ nói đùa thôi, không thể coi là thật, không thể coi là thật.”
Lâm Hàn: “Nhưng chắc cũng vì có nhiều người như vậy nên mới có câu nói đùa đó đúng không?”
“Cái này…” Lão nhân do dự không biết nên trả lời thế nào để làm đẹp lòng đôi bên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây