Lâm Hàn biết có một số chuyện cần phải làm từng bước một, ôm lấy hài tử rồi nói: “Khi nào làm xong cơm tối sẽ gọi chàng.”
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, ra cửa rẽ trái về phòng ngủ.
“Thẩm thẩm, làm sao vậy?” Sở Mộc nhìn về phía đông, mở miệng hỏi.
Lâm Hàn: “Quen biết đã mười mấy năm, trong lòng cũng không nỡ mà.” Không đợi hắn hỏi lại, nàng đã quay sang Sở Dương: “Kiếm bao nhiêu bạc? Lấy ra cho nương xem thử. Chiều nay hoặc là ít hôm nữa, nương đưa các con ra ngoài mua đồ.”
Tiểu Sở Dương nhướng mày, nở nụ cười, nhanh chóng bò dậy tìm mấy cái hầu bao: “Nương, nhiều lắm đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây