Lâm Hàn cố ý hỏi: “Bán không được sao? Nhưng mà đâu còn gì trong xe đẩy đâu. Hay là có người cò kè mặc cả?” Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn nhấc chân muốn đi ra ngoài.
Lâm Hàn túm lấy cánh tay hắn, cười nói: “Nghe hài tử nói đã.”
Sở Tu Viễn lập tức muốn thương lượng với nàng một chút —— lúc ở chợ đông hắn đã nghe rõ ràng rành mạch hết rồi, giờ phải nghe gì nữa.
“Nương, cha, hai người hiểu lầm rồi, đều không phải.” Sở Dương vừa nói vừa thở dài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây