“Có phải nàng không biết dưa hấu nàng trồng ở bên ngoài thiên kim cũng không mua được không?” Thương Diệu hỏi.
Sở Tu Viễn ngẫm lại bộ dáng Lâm Hàn tập mãi thành thói quen: “Hình như thế.” Hắn không muốn nghe hoàng đế mắng Lâm Hàn nữa, lại không thể ngăn cản, dứt khoát hỏi: “Bệ hạ, nàng ta tiếp xúc với người của Hàn vương như thế nào?”
“Lúc đi ra ngoài mua đồ với người trong phủ của ngươi.” Thương Diệu ngẫm lại: “Cụ thể khi nào thì trẫm quên hỏi rồi. Ngươi không biết sao?”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Nàng tức giận lại thương tâm, vậy nên cái gì cũng không hỏi.”
Hoàng đế Thương Diệu đang muốn nói cái gì, khóe mắt liếc qua thấy Lâm Hàn đi tới, nuốt lời định nói lại, chỉ vào người đang kết đoàn kết đội đi về phía bắc: “Cần nhiều người như vậy à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây