“Ngài thật sự muốn mời công chúa tới phủ, cùng nàng nối tiếp tiền duyên à?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn phản xạ theo bản năng: “Không có.” Nói xong lại có cảm giác không đúng: “Ta và nàng ta chẳng có tiền duyên gì hết.”
“Chúng ta đã lên xe rồi, sao công chúa còn nhìn ngài quyến luyến không rời vậy.” Lâm Hàn xoay người nhìn hắn: “Làm cho ta xem à? Một người ốm yếu bệnh tật, không biết bao giờ thì chết như ta đáng để nàng ta làm vậy sao.”
Sở Tu Viễn cạn lời, có người nào tự nguyền rủa mình như vậy sao.
“Ta không rõ lắm, có lẽ đi.” Sở Tu Viễn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây