Cẩm Lương ngồi cạnh lắc đầu: “Mấy đứa đúng là ăn sung mặc sướng quen rồi. Người ta có khi cả năm cũng chẳng được ăn một bữa thịt, họ sẽ không cảm thấy thịt này không ngon đâu.” Có thịt ăn là tốt lắm rồi, lấy đâu ra mà kén cá chọn canh.
Trịnh Cẩm Hoa thấy Cẩm Lam lộ vẻ lúng túng liền cười giải vây giúp cô ấy: “Cũng không thể nói vậy, chúng ta đã tốn tem phiếu với tiền nên đương nhiên muốn ăn những món ngon hơn chứ.”
Cẩm Lam bĩu môi với Cẩm Lương, thịt ở đây không ngon bằng mẹ làm thật mà. Cô ấy cũng có nói ngay trước mặt đầu bếp đâu, chỉ nói thầm hai câu thôi cũng không được chắc?
Cẩm Lương nhường cô ấy, không so đo với cô ấy.
Thẩm Thận Hành ôm con gái nhỏ, lặng lẽ liếc con gái con trai một cái: “Không ngon cũng phải ăn cho xong. Lúc những quân nhân làm nhiệm vụ, đồ ăn mang theo ăn hết rồi thì đừng nói thịt, đến nước cũng chẳng có mà uống...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây