Thẩm Thắng Âm ngẩng đầu lên, nhìn người đi đến, đột nhiên đứng lên, vui mừng nói: “Trương Trạch?”
Trương Trạch vươn tay ra về phía trước: “Đã lâu không gặp, có phải nên cho tớ một cái ôm hay không?”
Thẩm Thắng Âm bất đắc dĩ, cười tiến lên, ôm một cái với cậu ta.
Trương Trạch hít sâu một hơi, khắc chế mong muốn ôm cô lâu hơn, buông cô ra, cười nói: “Tớ cho là nhiều năm không gặp như vậy, cậu sẽ không nhận ra tớ.”
“Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, sao có thể không nhận ra cậu được chứ?” Thẩm Thắng Âm trừng cậu ta một cái: “Lại nói, không phải cậu nói thi đại học sẽ đến thủ đô sao, sao lại không tới?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây