Nói xong cố tình hay vô tình liếc nhìn Trịnh Cẩm Hoa vài lần, thân là đàn ông thì phải rộng lượng, một người đàn ông sống dựa vào phụ nữ nuôi sống không phải là đàn ông thực thụ, chồng của Trịnh Cẩm Hoa không phải là đàn ông thực thụ.
Trịnh Cẩm Hoa im lặng quay lưng lại, cố nén cười, cùng những người khác đi xuống cầu thang.
Trời có chút lạnh, khi cô vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, thầy thuốc Cố mặc quần áo mỏng không tránh khỏi rùng mình nhìn về phía Trịnh Cẩm Hoa nói: “Mới sáng ra vẫn chưa lạnh, hiện tại lạnh như vậy, vẫn là cô thông minh mặc áo khoác dạ đến.”
Trịnh Cẩm Hoa quấn áo khoác dạ màu đen cười nói: “Tôi sợ lạnh.”
Thầy Thuốc Cố liếc nhìn chiếc áo khoác trên người cô: “Dáng người cô cao, vóc dáng cũng đẹp, ngay cả chiếc áo khoác dạ màu đen mặc vào cũng trông rất đẹp. Ngày mai tôi cũng phải mang một chiếc áo khoác dày đến , đỡ khỏi ra khỏi bệnh viện lại thấy lạnh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây