Buổi tối, sau khi tan học, Vệ Hồng Kỳ nhìn thấy bà ngoại ông ngoại thì ngạc nhiên mừng rỡ. Bà ngoại ông ngoại tới rồi thì không ai dám bắt nạt mẹ nữa. Cậu liếc nhìn Vệ Mãn Quyên và Vệ Mãn Đồn co quắp ở một bên, hừ lạnh một tiếng rồi cố ý đi tới cạnh Vệ Mãn Quyên, chen cô ta khỏi cái ghế.
Vệ Mãn Quyên ngồi phệt xuống đất, giận dữ nhìn cậu chằm chằm: “Cháu làm gì đấy?”
Vệ Hồng Kỳ liếc cô ta: “Cháu vừa về nhà nên mệt, cô lại chiếm cái ghế. Cả ngày cô có làm gì đâu, ngồi ghế làm gì? Lãng phí.”
Vệ Mãn Quyên đứng lên, giơ tay lên muốn đánh cậu: “Cô là cô cháu, cháu có còn biết già trẻ nữa không? Có phải muốn ăn đòn không?”
Mặt Vệ Hồng Kỳ mang vẻ khiêu khích: “Cô dám đánh tôi ư? Tôi là cháu đích tôn nhà họ Vệ, cô chỉ là một bà cô sớm muộn cũng phải gả đi, cô dám đánh tôi ư?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây