Bảo Âm nghĩ hay là mình đi sang các tiệm khác tham khảo giá, dù sao nàng cũng không biết giá thuốc ở thế giới này, không biết hai lượng một cân là đắt hay rẻ.
Nàng đang định lên tiếng, Mộc Nhu đứng ở cạnh đó đã không nhịn được lên tiếng.
"Chưởng quầy, cái giá của ông có thấp quá không? Hai lượng bạc một cân, vậy có phải là lúc hốt thuốc một hoa chỉ có hai mươi văn tiền? Nhưng hồi tôi ở thành Hưng Dương, đồng sâm lại có giá một trăm mười văn tiền một hoa. Ngay cả khi chưa bào chế, thì cái giá đó cũng là quá rẻ. Phu nhân, tiểu thư, chúng ta đừng bán ở đây, sang nhà khác hỏi đi. Tuy hơi xa, nhưng chúng ta ngồi xe ngựa cũng không sao cả."
Nói tới thuốc, không ai hiểu rõ hơn người đã tiếp xúc với thuốc suốt mười mấy năm như nàng ấy. Mộc Nhu đến phu gia từ năm chín tuổi, suốt mười ba năm, ngày nào nàng cũng phải sắc thuốc, thời gian đi ra tiệm thuốc còn nhiều hơn đi chợ. Cũng nhớ rõ dược liệu đáng giá bao nhiêu tiền.
Bởi vì nhà nghèo không đủ tiền mua nhân sâm, nhà họn họ đành mua đồng sâm, suốt mười mấy năm đồng sâm chỉ có tăng giá chứ không giảm giá. Một trăm mười văn tiền một hoa, một cân là mười một lượng bạc, chưởng quầy trả giá thế này cũng quá tàn nhẫn rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây