Nàng biết, giữ một người ngoại tộc ở nhà chắc chắn không tốt, nhưng đứa trẻ này đáng thương quá. Năm đó, sau khi cha nương qua đời, nàng cũng như vậy, bị bệnh đều tự chịu đựng. Đại bá đối xử với nàng rất tốt, nhưng họ quá bận việc, chỉ có thể đưa chút tiền cho nàng để nàng đi khám.
Lúc bị bệnh đặc biệt dễ đa sầu đa cảm, sẽ luôn nhớ tới cha nương. Nhất là khi nhìn thấy các bạn khác bị bệnh đều có cha nương bầu bạn, trong lòng rất khó chịu.
Hai huynh đệ này đáng thương xót hơn mình, không có tiền, không có thuốc, dường như cũng không có thân thích. Nếu không được hỗ trợ, xảy ra chuyện gì thật, nàng cảm thấy trong lòng mình vẫn không yên.
"Không sao, a tỷ, lát muội nói với đại ca là muội muốn giữ người lại. Muội nhỏ nhất, nhiều nhất là đại ca nói mấy câu, chắc chắn sẽ không tức giận."
Triều Lạc nhất thời cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây