Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 99: Giết chết bọn chúng!

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Huyền không dừng lại!

Trong Linh Tú kiếm, một cỗ chiến ý ngập trời vô cùng vô tận chấn động ra, trong nháy mắt, toàn bộ sơn động rung động kịch liệt.

Chiến ý? Kiếm ý?

Kỳ thực, cả hai không hề xung khắc!

Ngược lại, cả hai vốn là một thể!

Hắn là võ giả, nhưng cũng là kiếm tu, mà một kiếm tu, khi đối địch, làm sao có thể không có chiến ý?

Kiếm ý lấy kiếm làm cơ sở, nhưng bản chất là người; còn chiến ý, cũng lấy người làm hạch tâm.

Có thể nói, bất kể là kiếm ý hay chiến ý, kỳ thực đều là một con đường!

Không hề khác biệt!

Trước đây tiềm thức của Diệp Huyền đã phân tách hai thứ, mà vừa rồi, trong lúc vô tình, hắn mới phát hiện, chiến ý có thể dung hợp với kiếm, hay nói cách khác, có thể dung hợp với kiếm ý!

Hơn nữa là dung hợp hoàn mỹ!

Bởi vì hạch tâm của chiến ý là chữ 'Chiến', mà mục đích cầm kiếm là gì? Cũng là chiến!

Hạch tâm của cả hai là giống nhau!

Trên không trung, Linh Tú kiếm của Diệp Huyền rung động kịch liệt, thanh kiếm này tràn đầy chiến ý vô tận, phảng phất có thể chiến đấu với cả thiên hạ!

Mà đúng lúc này, trong Linh Tú kiếm lại xuất hiện một cỗ ý cảnh cường đại!

Kiếm ý!

Sau khi kiếm ý xuất hiện, Linh Tú kiếm đột nhiên xoay tròn, trong nháy mắt, từng trận kiếm minh vang vọng không ngừng trong sơn động!

Cỗ chiến ý và kiếm ý tuy không dung hợp, nhưng cũng không bài xích, mà đều vờn quanh Linh Tú kiếm, hai cỗ ý cảnh chung sống rất hòa hợp!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bay lên không, hắn nắm lấy Linh Tú kiếm, trong nháy mắt, chiến ý cùng kiếm ý bao phủ toàn thân hắn!

Hai cỗ ý cảnh bao phủ hắn, rất hài hòa!

Hai mắt Diệp Huyền chậm rãi nhắm lại.

Chiến!

Như nam tử trung niên trước mắt đã nói, chiến ý là gì? Tự nhiên là một chữ 'Chiến'.

Chữ 'Chiến' này, giống như 'Thế' trong một kiếm định sinh tử.

Bất kể ngươi là ai, bất kể ngươi mạnh đến đâu, nếu ngươi muốn giết ta, ta nhất định sẽ chiến đấu với ngươi!

Không đúng!

Là ta nhất định phải giết chết ngươi!

Trước đây hắn thiếu chính là tín niệm này!

Tín niệm kiếm đạo!

Một niệm thông suốt, tâm liền sáng tỏ!

Ngay khoảnh khắc Diệp Huyền mở mắt ra, kiếm trong tay hắn run lên kịch liệt, ngay sau đó, một thanh kiếm phóng lên trời, thanh kiếm này trực tiếp đâm xuyên đỉnh sơn động, sau đó đâm thẳng lên trời cao!

Mà bên trong sơn động, quanh người Diệp Huyền, một cỗ khí tức cường đại quét ra.

Cùng lúc đó, phía trên sơn động, dị biến nổi lên, trên tầng mây, những đám mây bỗng nhiên ngưng tụ về phía sơn động, không chỉ vậy, phía trên sơn động còn xuất hiện một đạo cầu vồng vắt ngang chân trời!

Thiên địa dị biến!

Trong sơn động, nam tử trung niên liếc mắt nhìn Diệp Huyền, thần sắc có chút phức tạp: “Đồng thời đạt tới Võ đạo tông sư và Kiếm đạo tông sư, còn dẫn tới thiên địa dị biến, rốt cuộc là người phương nào mới có thể dạy ra yêu nghiệt như vậy!”

Võ đạo tông sư!

Kiếm đạo tông sư!

Có thể nói Diệp Huyền đã đạt tới trong cùng một lúc!

Nhưng mà, vẫn chưa kết thúc!

Trong cơ thể Diệp Huyền, một cỗ năng lượng cường đại đột nhiên bộc phát ra.

Cỗ lực lượng này chính là năng lượng hắn đã thôn phệ từ thanh hắc kiếm Minh giai trước đó, lúc trước hắn không dám tăng lên, cưỡng ép áp chế cỗ lực lượng này, nhưng bây giờ, hắn không cần áp chế nữa, nên nói là, đã không áp chế được nữa!

Một thanh kiếm Minh giai!

Năng lượng đó khủng bố đến mức nào?

Trong nháy mắt, toàn thân Diệp Huyền run lên kịch liệt!

Cách đó không xa, nam tử trung niên nhíu mày: “Chẳng lẽ còn muốn đột phá? Muốn kích thích ta như vậy sao?”

Tuy hắn cũng là thiên tài, nên nói là yêu nghiệt, siêu cấp yêu nghiệt, nhưng so với Diệp Huyền trước mắt, hắn bỗng nhiên phát hiện lúc trẻ mình dường như cũng tầm thường...

Lúc này, thân thể Diệp Huyền càng run rẩy dữ dội hơn!

Nam tử trung niên nhíu mày, đột nhiên, tay phải hắn cách không nhẹ nhàng ấn về phía Diệp Huyền, trong nháy mắt, cỗ lực lượng cuồng bạo phát ra từ người Diệp Huyền lập tức quay trở lại cơ thể hắn, hơn nữa còn bị trấn áp xuống.

Thân thể Diệp Huyền dần dần khôi phục lại bình tĩnh, sau đó bắt đầu điên cuồng thôn phệ những năng lượng kia!

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt.

Ầm!

Một cỗ khí tức kinh khủng đột nhiên từ trong cơ thể hắn quét ra!

Vẫn chưa đạt tới Thông U cảnh!

Nam tử trung niên liếc mắt nhìn Diệp Huyền: “Ngươi vốn có thể đạt tới Thông U, vì sao lại cưỡng ép trấn áp xuống?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Quá vội vàng!”

Trong mắt nam tử trung niên có một tia kinh ngạc, hắn đánh giá Diệp Huyền, cười nói: “Vì sao lại nói như vậy?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta mới đến Lăng Không cảnh không lâu, bây giờ nếu cưỡng ép đột phá Thông U, luôn cảm thấy có chút hư ảo, không thực.”

Nam tử trung niên khẽ thở dài: “Thiếu niên nhỏ tuổi mà có thể làm được không vội không nóng nảy như vậy, thật sự hiếm có. Ngươi nói không sai, nếu bây giờ ngươi đột phá Thông U, cảnh giới sẽ có rất nhiều chỗ hổng, bởi vì ngươi còn chưa hoàn toàn lĩnh hội Lăng Không cảnh. Nếu là người thường thì cũng thôi, nhưng ngươi khác biệt, căn cơ của ngươi thật sự quá tốt, tốt nhất vẫn nên củng cố vững chắc căn cơ của mỗi cảnh giới, điều này đối với tương lai của ngươi mà nói là có lợi ích cực lớn!”

Diệp Huyền khẽ chắp tay với nam tử trung niên: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm!”

Nam tử trung niên cười nói: “Kỳ thực, ngươi bây giờ, so với Thông U cảnh cũng không khác biệt lắm, có thể nói, về mặt cảnh giới, ngươi chính là Thông U cảnh, ngày sau nếu ngươi đạt tới Thông U cảnh, trong cùng cảnh giới, e là rất ít người có thể sánh bằng ngươi.”

Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói: “Còn về võ đạo, ngươi đã biết ngưng tụ chiến ý, đồng thời biết làm thế nào để phát huy uy lực tối đa của chiến ý, những thứ khác ta cũng không còn gì để dạy ngươi, dù sao ngươi không có đan điền, những võ kỹ khác, ngươi cũng không thể học được.”

Diệp Huyền do dự một chút, rồi nói: “Kính xin tiền bối chỉ điểm vãn bối một hai, bất kể phương diện nào cũng được!”

Nam tử trung niên liếc mắt nhìn thiếu niên, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cho dù là kiếm tu hay võ giả, đều phải nhớ kỹ, đừng đánh mất bản tâm. Còn bản tâm là gì, ta hiểu chính là suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm mình. Con người thường sẽ theo sự tăng tiến của thực lực mà nảy sinh một số suy nghĩ và dã tâm trước đây chưa từng có, những suy nghĩ và dã tâm này, có cái tốt, cũng có cái xấu. Giống như người phàm tục, một người nghèo nếu bỗng nhiên giàu có, rất có thể sẽ ruồng vợ bỏ con, bởi vì hắn có thể chọn lựa những nữ nhân xinh đẹp hơn, nhiều hơn...”

Nói đến đây, hắn liếc nhìn Diệp Huyền: “Trong lòng người tốt nhất nên có một cây thước, vừa để đo người khác, cũng để đo chính mình.”

Diệp Huyền cung kính chắp tay với nam tử trung niên: “Vãn bối ghi nhớ.”

Nam tử trung niên cười nói: “Lời cuối cùng. Ngươi có thiên phú tốt, ngộ tính cũng rất cao, trên con đường tu luyện có rất nhiều ưu thế, nhưng những ưu thế này cũng có thể biến thành bất lợi. Một người nếu quen sống thuận lợi, đến một ngày nào đó đột nhiên gặp chuyện không thuận, rất có thể sẽ nhất thời hồ đồ mà bước vào tà đạo. Kiếm tu các ngươi coi trọng nhất niệm thông suốt, tâm liền sáng tỏ, nhưng nếu nhất thời không thông suốt, cũng đừng nóng vội, rất nhiều chuyện có thể nóng vội, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không thể nóng vội. Rất nhiều lúc, có lẽ từng bước một mới là tốt nhất!”

Diệp Huyền lại cung kính chắp tay: “Vãn bối ghi nhớ.”

Nam tử trung niên do dự một chút, rồi vung tay phải lên, cách bên phải hắn không xa, một chiếc hộp vàng đột nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền khó hiểu nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên cười nói: “Mở ra xem!”

Diệp Huyền mở hộp, bên trong là một lệnh bài hình rồng, mặt sau lệnh bài có hai chữ vàng: Quốc Sĩ!

Quốc Sĩ?

Diệp Huyền nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên cười nói: “Đây là vật tượng trưng cho thân phận ở Ninh quốc, tuy ngươi không phải người Ninh quốc, nhưng cũng không sao, ngày sau nếu ngươi đi lại ở Ninh quốc, có lệnh bài này, ngươi có thể đi lại tự do. Ngoài ra, lệnh bài này còn có một số tác dụng khác, bên trong có một tiểu trận pháp tên là 'Tụ Long trận'. Trận pháp này có thể tụ tập long khí, ngày sau nếu ngươi đối địch, chỉ cần có đủ linh thạch cực phẩm, là có thể thúc giục trận pháp này, sau đó nhận được một tia long khí gia trì. Tia long khí này có thể tăng cường lực lượng thân thể và thể phách của ngươi, đối với ngươi bây giờ mà nói, hẳn là có tác dụng rất lớn!”

Nghe vậy, Diệp Huyền vội vàng cất lệnh bài đi: “Đa tạ tiền bối!”

Nam tử trung niên mỉm cười: “Ngươi hôm nay tiến vào bí cảnh của ta cũng coi như chúng ta có duyên, đã có duyên, ta đương nhiên phải để lại chút nhân tình. Thiếu niên, hy vọng ngày sau chúng ta còn có thể gặp lại!”

Nói xong, thân thể hắn dần dần trở nên hư ảo.

Chốc lát sau, nam tử trung niên hoàn toàn biến mất.

Diệp Huyền liếc nhìn nơi cách nam tử trung niên không xa, ở đó còn hai chiếc hộp vàng.

Diệp Huyền không lấy, mà xoay người rời đi.

Con người không thể tham lam vô độ!

Nam tử trung niên đã không đưa hai chiếc hộp còn lại cho hắn, hắn đương nhiên sẽ không cưỡng ép lấy.

Ngay sau khi Diệp Huyền xoay người rời đi không lâu, nam tử trung niên vừa biến mất lại đột nhiên xuất hiện. Hắn liếc mắt nhìn hai chiếc hộp vàng bên cạnh, lắc đầu cười: “Là một mầm non tốt, đáng tiếc không phải người Ninh quốc ta, thật đáng tiếc!”

Lời vừa dứt, nam tử trung niên hoàn toàn biến mất.

Diệp Huyền vừa ra khỏi sơn động, trước mắt hắn liền tối sầm, rất nhanh, mọi thứ trước mắt hắn bắt đầu mơ hồ, chốc lát sau, hắn biến mất tại chỗ.

Không biết qua bao lâu, Diệp Huyền chậm rãi mở mắt, sau khi mở mắt ra, hắn đã ở bên ngoài bí cảnh! Cách đó không xa là Kỷ lão đầu, Khương Cửu và những người khác!

Nhìn thấy Diệp Huyền, Khương Cửu và những người khác thở phào nhẹ nhõm, Mặc Vân Khởi đi đến trước mặt Diệp Huyền, đánh giá hắn: “Ta còn tưởng rằng ngươi mất tích rồi chứ.”

Diệp Huyền cười nói: “Bị chút chuyện trì hoãn, để mọi người đợi lâu rồi.”

Lúc này, Khương Cửu đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng đánh giá hắn, rồi nói: “Nếu ngươi không sao, vậy ta đi đây!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Nhưng rất nhanh, nàng đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền, có chút tức giận nói: “Ngươi không biết tiễn ta sao?”

Diệp Huyền: “...”

Mặc Vân Khởi và những người khác cười ha ha.

Một lát sau, Diệp Huyền đưa Khương Cửu đi về phía xa.

Khương Cửu nhỏ giọng nói: “Bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua, nếu ngươi trở về đế đô, tuyệt đối lại là một tử cục!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta phải đối mặt!”

Khương Cửu nhìn thoáng qua Diệp Huyền, “Ta e là không thể giúp ngươi nữa, việc này đã vượt quá khả năng của ta rồi.”

Diệp Huyền xoay người nhìn về phía Khương Cửu, hắn nhếch miệng cười, “Tiểu Cửu, ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi. Đừng để bản thân bị cuốn vào nữa, sẽ không tốt cho ngươi, càng không tốt cho hoàng thất Khương quốc!”

Khương Cửu cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền đang muốn nói, đúng lúc này, nàng đột nhiên bước đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó giúp hắn chỉnh lại y phục trước ngực, “Nhớ kỹ, phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt, nhất định đấy!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Nàng đi rất nhanh, rất gấp, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Diệp Huyền.

Diệp Huyền trầm mặc một lát, hắn đột nhiên xoay người nhìn về phía Kỷ lão đầu cách đó không xa, “Ta muốn đến Thương Mộc học viện!”

Kỷ lão đầu liếc nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Giết sạch bọn chúng!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)