Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 94: Cút mẹ ngươi đi sở quốc hoàng thất!

Chương Trước Chương Tiếp

Ở một nơi khác, một hắc y nhân đột nhiên chạy nhanh tới trước một tảng đá lớn, hắc y nhân quỳ một gối xuống: “Bệ hạ, đã tra được người Đại Vân đế quốc Thương Mộc học viện phái tới.”

Trên tảng đá lớn, Thác Bạt Ngạn lạnh nhạt nói: “Là ai?”

Hắc y nhân trầm giọng nói: “Cam Thập Tam!”

Nghe vậy, lông mày Thác Bạt Ngạn lập tức nhíu lại.

Mà sau lưng Thác Bạt Ngạn, lão giả và lão phụ liếc nhìn nhau, trong mắt đều có một tia kinh ngạc.

Cam Thập Tam!

Người này đương nhiên rất nổi danh!

Bởi vì hắn chính là yêu nghiệt trên Võ Bảng, hơn nữa còn xếp hạng mười một!

Thứ mười một!

Đây đã là một thứ hạng vô cùng đáng sợ!

Phải biết, người Thanh Châu nhiều vô số kể!

Trong số nhiều thiên tài yêu nghiệt như vậy, có thể xếp hạng mười một, có thể nói là trăm vạn người mới chọn ra được một, cũng không hề quá đáng!

Mà đây còn chưa phải là nguyên nhân hắn nổi danh!

Nguyên nhân thật sự khiến hắn nổi danh Thanh Châu là bởi vì hắn từng dùng Linh Không Cảnh giao chiến với Thần Hợp Cảnh!

Hòa nhau!

Linh Không Cảnh, đánh ngang tay với Thần Hợp Cảnh!

Mà đó đã là chuyện của nửa năm trước rồi!

Trên tảng đá lớn, Thác Bạt Ngạn liếc nhìn lối vào bí cảnh: “Hắn có cơ hội chiến thắng không?”

Sau lưng Thác Bạt Ngạn, lão giả lắc đầu: “Trừ phi hắn còn có át chủ bài.”

Thần sắc Thác Bạt Ngạn bình tĩnh, không nói gì.

Bên kia, trên ngọn cây.

Khương Việt Thiên trầm giọng nói: “Cam Thập Tam!”

Cửu lâu chủ gật đầu: “Ta đã biết.”

Khương Việt Thiên nhìn về phía Cửu lâu chủ: “Ngươi rất bình tĩnh!”

Cửu lâu chủ liếc nhìn Khương Việt Thiên: “Đừng hoảng, chúng ta cứ yên lặng xem Thương Mộc học viện tự tìm đường chết là được!”

Khương Việt Thiên: “...”

Trong bí cảnh.

Ba người Diệp Huyền đã đại chiến với đám người nam tử mặc ngân giáp.

Ba người đánh với hơn mười người!

Về số lượng, phe Diệp Huyền không có bất kỳ ưu thế nào, vừa giao chiến, phe Diệp Huyền liền bị áp chế, rơi vào thế hạ phong!

Diệp Huyền đánh với nam tử mặc ngân giáp, mà ở hai bên trái phải hắn, còn có một nam tử béo cầm hai cây rìu lớn, và một nam tử cầm trường thương, ngoài ba người này, thỉnh thoảng còn có ám tiễn bắn tới, trên vai Diệp Huyền đã trúng một mũi tên, không chỉ Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch trên người đều trúng tên!

Tên bắn lén rất khó phòng bị!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía Bạch Trạch ở xa: “Tên to con, chắn giúp ta một chút!”

Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức bay ra ngoài, mục tiêu của hắn, chính là nam tử bắn tên ở cách đó mười mấy trượng! Nếu không giết tên này, ba người bọn hắn sẽ bị tên bắn lén của hắn mài chết!

Thấy mục tiêu của Diệp Huyền là nam tử bắn tên, sắc mặt nam tử mặc ngân giáp đại biến: “Chặn hắn lại!”

Hắn vừa dứt lời liền xông ra ngoài, nam tử béo bên cạnh hắn đột nhiên ném một cây rìu lớn về phía Diệp Huyền.

Vèo!

Cây rìu xé gió lao đi, phát ra tiếng xé gió chói tai!

Bên kia, Bạch Trạch đột nhiên đập mạnh hai tay xuống đất.

Ầm!

Mặt đất nứt toác!

Hắn lao thẳng về phía cây rìu lớn.

Ầm!

Cây rìu lớn lập tức bị Bạch Trạch húc bay, nhưng trên ngực hắn lại có một vết máu!

Thân thể hắn và Diệp Huyền đều rất mạnh, nhưng cũng không phải là vô địch!

Sau khi húc bay cây rìu lớn, Bạch Trạch lau vết máu trên ngực, sau đó xông thẳng về phía đám người nam tử mặc ngân giáp! Nhưng ngay sau đó, hắn bị đánh bay ra ngoài.

Không còn cây rìu kia kiềm chế, Diệp Huyền đã xông tới trước mặt nam tử bắn tên, hắn vừa tới, ba mũi tên liền bắn thẳng vào mi tâm Diệp Huyền, tên rất nhanh, lực sát thương cũng rất mạnh.

Khóe miệng Diệp Huyền nhếch lên một nụ cười hung ác, hắn hai tay cầm Linh Tú kiếm chém mạnh về phía trước!

Xoẹt!

Một kiếm chém xuống, ba mũi tên lập tức vỡ nát!

Nam tử bắn tên đang định lui về phía sau, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên bay ra chém tới!

Xoẹt!

Nam tử bắn tên vừa lùi được nửa bước, đầu hắn đã bay ra ngoài!

Máu phun như suối!

Sau khi một kiếm chém bay đầu nam tử bắn tên, Linh Tú kiếm đột nhiên chém thẳng xuống dưới!

Bên dưới, đám người nam tử mặc ngân giáp vừa định thừa thắng xông lên truy kích Bạch Trạch thì sắc mặt đột nhiên đại biến, bọn hắn ngẩng đầu lên, một thanh kiếm chém thẳng xuống, giống như một tia chớp từ trên trời giáng xuống!

Không dám khinh thường, nam tử béo bên cạnh nam tử mặc ngân giáp đột nhiên vung rìu lớn lên chém về phía trước!

Một rìu này chém ra, lưỡi rìu lập tức phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, đồng thời, lưỡi rìu chém thẳng vào mũi Linh Tú kiếm!

Rầm!

Rìu lớn và Linh Tú kiếm va chạm kịch liệt, ngay sau đó, rìu lớn nứt toác rồi vỡ vụn!

Linh Tú kiếm dừng lại trong nháy mắt, sau đó đâm thẳng về phía nam tử béo!

Con ngươi nam tử béo co rút lại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, đúng lúc này, một cước đá đột nhiên đá vào Linh Tú kiếm.

Rầm!

Linh Tú kiếm bị đá lệch hướng!

Lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một quyền đánh về phía nam tử béo!

Bóng người này, chính là Diệp Huyền vừa đáp xuống đất!

Ánh mắt nam tử béo lộ ra vẻ hung ác, hắn không né tránh, mà cũng tung một quyền về phía Diệp Huyền!

Thấy vậy, nam tử mặc ngân giáp vô cùng hoảng sợ, vội vàng nói: “Cẩn thận!”

Lời hắn vừa dứt...

Rắc!

Một tiếng xương gãy vang lên, sau đó, cả cánh tay của nam tử béo nổ tung, máu thịt văng tung tóe!

Nam tử béo hoảng sợ, đang định lui lại, đúng lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên xuyên qua mi tâm hắn!

Phụt!

Máu tươi từ sau gáy nam tử béo bắn ra!

Thân thể nam tử béo cứng đờ, sau đó ngã thẳng xuống.

Ngay khi phi kiếm xuyên qua mi tâm nam tử béo, một cây trường thương đột nhiên đâm về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền hai tay chắp lại, kẹp chặt cây trường thương!

Khóe miệng nam tử cầm trường thương nhếch lên một nụ cười hung ác, hắn đột nhiên xoay mạnh trường thương.

Phụt!

Mũi thương đâm vào ngực Diệp Huyền nửa tấc!

Đồng thời, một cước đá quét về phía đầu Diệp Huyền!

Bị tấn công cả trước lẫn sau!

Diệp Huyền không dám khinh thường, hắn nhón chân phải xuống đất, đang định thi triển Đại Địa Chi Giáp, đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó, một tia sáng lạnh lẽo chém về phía cước đá kia với tốc độ cực nhanh!

Ầm!

Nam tử mặc ngân giáp bị đánh bay ra mấy trượng!

Hắn nhìn chằm chằm vào bên cạnh Diệp Huyền, bên cạnh Diệp Huyền, xuất hiện một nữ tử!

Chính là Kỷ An Chi vừa tới!

Kỷ An Chi liếc nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Ăn nhiều quá đấy!”

Nói xong, nàng đưa tay phải đang giấu sau lưng ra trước mặt Diệp Huyền, trong tay còn cầm một chiếc đùi gà vàng óng: “Cho ngươi!”

Diệp Huyền: “...”

Kỷ An Chi thấy Diệp Huyền không cầm, lập tức tự mình gặm một miếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Khởi cách đó không xa, giờ phút này, Mặc Vân Khởi đang liên tục thiểm độn ở cách đó không xa, rất là chật vật!

Kỷ An Chi nhẹ giọng nói: “Ta đi hỗ trợ!”

Nói xong, nàng liền biến mất tại chỗ.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua Kỷ An Chi đang gặm đùi gà ở bên kia, lắc đầu thở dài: “Tên tham ăn!”

Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía nam tử mặc ngân giáp cách đó không xa, “Đến chịu chết đi!”

Âm thanh vừa dứt, hắn đột nhiên xông ra ngoài!

Bên kia, Kiếm Tiểu Vương ngồi trên tảng đá nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Tên này rất biết đánh nhau!”

Ở cách Kiếm Tiểu Vương không xa, Cung Thanh Thành cười nói: “Quả thật, không biết hắn có lá bài tẩy gì không!”

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua nam tử trên một cây độc mộc cách đó mấy chục trượng.

Nam tử đứng ở phía trên, không có ý định động thủ.

Kiếm Tiểu Vương nhìn thoáng qua nam tử trên độc mộc, cũng không nói gì.

Bên cạnh Cung Thanh Thành, Diệp Linh nhìn bốn người Diệp Huyền đang bị vây công ở phía xa, nàng nắm chặt hai tay, sắc mặt lạnh như băng, không biết đang suy nghĩ gì.

Nơi xa, tốc độ của Diệp Huyền cực nhanh, trong nháy mắt vọt tới trước mặt nam tử mặc ngân giáp, mà đúng vào lúc này, nam tử mặc ngân giáp liên tục lui về phía sau, đồng thời khi lùi lại, chân phải của hắn ta liên tục đạp mạnh, mỗi một lần đá, đều sẽ có một đạo kình phong sắc bén chém về phía Diệp Huyền.

Nhưng mà những kình phong này cũng không thể ngăn cản Diệp Huyền, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền mỗi một lần huy động, đều dễ như trở bàn tay chém tan những kình phong này!

Khi cách nam tử mặc ngân giáp còn khoảng hai trượng, Linh Tú kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra như điện!

Phi kiếm!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt nam tử mặc ngân giáp đột nhiên đại biến, mà lúc này, một thanh trường thương đột nhiên từ bên phải bắn nhanh đến, trường thương trực tiếp đâm vào trên thân Linh Tú kiếm!

Ầm!

Linh Tú kiếm bị chặn lại!

Diệp Huyền quay đầu, ở bên phải hắn, chính là nam tử cầm thương vừa rồi ra tay với hắn.

Tay phải Diệp Huyền khẽ vẫy, Linh Tú Kiếm bay trở về trong tay hắn, sau một khắc, chân phải của hắn đột nhiên giẫm mạnh xuống đất.

Ầm!

Mặt đất nứt toác!

Mà bản thân hắn thì mượn lực phản chấn từ mặt đất “Xùy” một tiếng biến mất tại chỗ.

Nơi xa, đồng tử của nam tử cầm trường thương bỗng nhiên co rụt lại, hắn không né tránh, mà là cầm trong tay trường thương hướng phía trước đâm mạnh!

Một thương này, một cỗ thương thế sắc bén trong nháy mắt bao phủ lấy Diệp Huyền!

Mà lúc này, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Ông!

Trong sân có tiếng kiếm minh xé rách không gian!

Chớp mắt.

Xuy!

Trường thương trong tay nam tử trực tiếp bị chém làm đôi, mà Diệp Huyền, đã ở sau lưng nam tử trường thương mấy trượng!

Nam tử cầm trường thương ngây ngốc nhìn về phía xa: “Một kiếm thật mạnh!”

Lời còn chưa dứt, giữa lông mày hắn đột nhiên nứt toác, một dòng máu tươi bắn tung tóe ra!

Diệp Huyền xoay người nhìn về phía nam tử mặc ngân giáp cách đó không xa, nam tử mặc ngân giáp gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ta xin rút lui!”

Rút lui!

Giờ khắc này, hắn có chút sợ hãi!

Diệp Huyền không chỉ có người giúp đỡ, thực lực bản thân còn mạnh hơn hắn tưởng tượng, ba người bọn họ vây công, vậy mà cũng không làm gì được Diệp Huyền!

Hiện tại chỉ còn một mình hắn, hơn nữa hắn đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, trên người càng mang theo thương tích, giờ phút này hắn tự nhiên muốn lựa chọn rút lui!

“Rút lui?”

Diệp Huyền nhàn nhạt nhìn thoáng qua nam tử mặc ngân giáp: “Không phải đã quá muộn rồi sao?”

Nam tử mặc ngân giáp lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, ta là tam hoàng tử Sở quốc, nếu ngươi giết ta, hoàng thất Sở quốc nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi...”

Đúng lúc này, một thanh phi kiếm chợt lóe lên giữa sân!

Xuy!

Một thanh kiếm trực tiếp xuyên qua giữa lông mày nam tử mặc ngân giáp!

Thân thể nam tử mặc ngân giáp cứng đờ lại, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khó tin.

Diệp Huyền đi đến trước mặt nam tử mặc ngân giáp, hắn nhìn thoáng qua nam tử mặc ngân giáp trước mắt: “Hoàng thất Sở quốc? Ta khinh! Hoàng thất Sở quốc!”

Âm thanh vừa dứt, hắn cầm kiếm đột nhiên chém ngang một cái.

Xuy!

Đầu của nam tử mặc ngân giáp lập tức bay ra ngoài!

Máu tươi phun trào!

-----------------

Ps: Rất nhiều độc giả hỏi ta vì sao gần đây đều là ba chương. Ta trả lời một chút. Thời đại đang thay đổi, nếu như ta ở thời điểm giống như Kiếm Vực mỗi ngày chỉ hai chương, còn mỗi ngày câu chương, ta khẳng định là sẽ bị độc giả vứt bỏ.

Ta nhất định phải thay đổi! Thay đổi chính mình! Ta muốn theo đuổi, ta muốn đột phá chính mình!

Kỳ thật bên trên đều là nói nhảm, nguyên nhân chân chính là nhà ta đang xây nhà, ta muốn kiếm thêm chút tiền

Cầu đặt mua! Thật lòng cầu đặt mua! Hy vọng tất cả bằng hữu đặt mua một chút, đặc biệt là độc giả xem lậu, hy vọng đến Tung Hoành chính bản ủng hộ, bái tạ!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)