Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 82: Đánh nhau có thể làm giàu!

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Huyền bước đến đỡ Mặc Vân Khởi dậy. Hắn lau máu ở khóe miệng, nhìn về phía hai người kia: “Rất mạnh!”

Rất mạnh!

Diệp Huyền gật đầu.

Hắn đã giao thủ với hai người kia, ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể chiến thắng hoàn toàn!

Thế giới này, thiên tài yêu nghiệt nhiều vô số kể!

Thương Mộc học viện ra giá cao như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người động tâm!

Nói gì người khác, bản thân hắn cũng có chút động lòng!

Một bộ Địa giai võ kỹ có thể đổi được rất nhiều Linh kiếm!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, nhìn Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi: “Hai ngươi chọn một đi!”

Bạch Trạch quay người nhìn về phía gã cao lớn!

Không nói lời nào, Bạch Trạch xông thẳng tới!

Gã cao lớn cũng không chịu yếu thế, nhảy lên nghênh chiến!

Ầm ầm ầm!

Phía sau Diệp Huyền và Mặc Vân Khởi vang lên những tiếng nổ lớn!

Diệp Huyền nhìn Mặc Vân Khởi. Hắn trầm mặc một lát, rồi nhìn về phía gã cầm Yển Nguyệt Đao, sau đó lao tới như một cơn gió!

Gã cầm Yển Nguyệt Đao mặt không biến sắc, nhảy lên chém xuống!

Xoẹt!

Một đao chém hụt!

Mặc Vân Khởi đã xuất hiện phía sau hắn. Gã kia phản ứng cũng rất nhanh, xoay người chém ra...

Trên mái nhà, Kỷ An Chi nhảy xuống tấn công nữ tử áo đen. Nữ tử áo đen liên tục né tránh, đồng thời bắn tên về phía Kỷ An Chi. Đối mặt với những mũi tên này, Kỷ An Chi cũng không dám khinh thường.

Trong hẻm nhỏ, chỉ còn Diệp Huyền và gã áo vải chưa giao chiến!

Gã áo vải nhìn Diệp Huyền: “Chúng ta sẽ rời khỏi Đế Đô!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Nếu ngươi nói câu này trước khi huynh đệ của ta đến, ta sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ đã muộn!”

Dứt lời, Diệp Huyền lao về phía trước như hổ đói vồ mồi!

Gã cầm trường thương nắm chặt thương, cây thương rung lên bần bật, mặt đất dưới chân hắn nứt toác!

Một thoáng im lặng, gã kia đâm thương lên.

Trên mũi thương, thương mang lóe lên, một luồng sức mạnh cuồn cuộn tuôn ra!

Hai bên gã, tường đá vỡ vụn!

Mà đúng lúc này, theo một tia kiếm quang chợt lóe lên, giữa sân đột nhiên yên tĩnh trở lại!

Diệp Huyền đã ở phía sau nam tử cách đó không xa, trên mũi kiếm Linh Tú trong tay hắn, một giọt máu tươi chậm rãi nhỏ xuống!

Diệp Huyền xoay người nhìn về phía cách đó không xa, giờ phút này Bạch Trạch đang kịch chiến cùng nam tử khôi ngô kia, cả hai đều tu luyện nhục thân, đánh nhau, tự nhiên là quyền quyền đến thịt, bất quá, Bạch Trạch rõ ràng chiếm thượng phong!

Nam tử khôi ngô không ngừng lùi nhanh về phía sau, hơn nữa khắp người hắn đã rạn nứt, ngược lại Bạch Trạch càng đánh càng hung mãnh!

Diệp Huyền đánh giá Bạch Trạch một chút, trong lòng cũng có chút chấn kinh, phải nói là chấn động, nếu như chỉ bằng vào nhục thân, cho dù hắn tu luyện ra cảnh giới ẩn tàng, ở phương diện nhục thân, đối mặt với Bạch Trạch này cũng không có ưu thế gì!

Nếu như không phải tu luyện ra Kim Thân cảnh, chỉ bằng vào nhục thân, hắn đoán chừng ngay cả một quyền của Bạch Trạch cũng không tiếp nổi!

Ầm!

Đúng lúc này, nam tử khôi ngô nơi xa bay thẳng ra ngoài, cách đó mấy trượng, nam tử khôi ngô trùng điệp nện xuống mặt đất. Hắn vừa định đứng lên, Bạch Trạch lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một cước giẫm lên đầu nam tử khôi ngô.

Rầm!

Đầu nam tử khôi ngô trực tiếp rơi vào trong mặt đất, thân thể hắn co quắp một trận, không còn động tĩnh!

Bạch Trạch đoạt lấy thiết quyền màu đen của nam tử, tiếp theo, hắn lại đoạt lấy cái túi bên hông nam tử khôi ngô, sau đó đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn giương đôi quyền sáo màu đen trên tay lên, nhếch miệng cười: “Linh khí!”

Diệp Huyền gật đầu: “Giá trị thấp nhất là hai trăm vạn kim tệ!”

Bạch Trạch nhếch miệng cười: “Ta rốt cuộc biết vì sao ngươi thích đánh nhau rồi! Về sau đánh nhau, nhớ mang ta theo!”

Diệp Huyền: “...”

Ầm!

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.

Diệp Huyền cùng Bạch Trạch quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, Mặc Vân Khởi bị đẩy lui mấy trượng!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền nhíu mày, hắn và Bạch Trạch liền muốn ra tay, mà Mặc Vân Khởi ở nơi xa đột nhiên nói: “Các ngươi nhìn xem, ta tự mình làm!”

Diệp Huyền cùng Bạch Trạch do dự một chút, cuối cùng vẫn không lựa chọn xuất thủ!

Bọn họ tin tưởng Mặc Vân Khởi!

Tên này, nếu quả thật đánh không lại, tuyệt đối là chạy nhanh hơn so với bất kỳ ai!

Đúng lúc này, hai tay Mặc Vân Khởi đột nhiên bấm một quyết. Thoáng chốc, sau lưng nam tử cầm đao nơi xa kia xuất hiện một bóng người chính là Mặc Vân Khởi. Nhưng Mặc Vân Khởi vẫn ở nguyên vị.

Hai Mặc Vân Khởi?

Diệp Huyền cùng Bạch Trạch nhìn đến ngây người!

Không chỉ có hai người bọn họ, nam tử cầm đao kia cũng ngây ngẩn cả người!

Đúng lúc này, hai đạo hàn quang chợt lóe lên!

Phi đao!

Hai thanh phi đao một trước một sau bay về phía nam tử cầm đao, tốc độ cực nhanh, cho dù là Diệp Huyền và Bạch Trạch cũng không thấy rõ quỹ tích của hai thanh phi đao kia!

Đồng tử nam tử cầm đao hơi co lại, bởi vì hắn phát hiện, hai thanh phi đao này vậy mà đều là thật!

Không kịp nghĩ nhiều cái khác, nam tử cầm đao đột nhiên cầm đao quét ngang một cái.

Xuy!

Một đạo đao mang hình bán nguyệt chấn động mà ra, đao mang cường đại cứng rắn bức dừng hai thanh phi đao kia, nhưng mà đúng vào lúc này, lại là một thanh phi đao lóe lên mà qua!

Chỉ trong giây lát.

Xuy!

Thân thể nam tử cầm đao cứng ngắc, ở yết hầu hắn có cắm một thanh phi đao dài một tấc!

Diệp Huyền và Bạch Trạch nhìn về phía Mặc Vân Khởi, lúc này, sắc mặt Mặc Vân Khởi có chút tái nhợt, Diệp Huyền đi đến trước mặt hắn: “Không sao chứ?”

Mặc Vân Khởi vội vàng thẳng sống lưng, “Ngươi nhìn bộ dáng ta giống như có chuyện sao?”

Diệp Huyền vỗ nhẹ bả vai Mặc Vân Khởi: “Chờ chút trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong, hắn nhặt trường đao và túi tiền bên hông nam tử cầm đao lên, sau đó đưa cho Mặc Vân Khởi, “Thanh đao này cũng là linh khí, ít nhất trị giá hai trăm vạn kim tệ, ngươi có muốn không? Nếu không muốn...”

Mặc Vân Khởi đoạt lấy thanh đao và túi tiền, hắn trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Sao ngươi giống như thổ phỉ vậy?”

Diệp Huyền: “...”

Hai trăm vạn kim tệ!

Mặc Vân Khởi nhìn thoáng qua trường đao trong tay, trong mắt tràn đầy sợ hãi thán phục, phải biết rằng, trong gia tộc của hắn, linh khí mặc dù có, nhưng cũng không phải là thứ hắn có thể lấy được, hơn nữa, hai trăm vạn kim tệ đối với gia tộc bọn họ mà nói, cũng đều là một khoản tiền lớn a!

Mặc Vân Khởi nhẹ giọng thở dài, “Diệp thổ phỉ, ta rốt cuộc biết vì sao ngươi thích đánh nhau rồi! Đánh nhau có thể làm giàu nha!”

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Lần sau đánh nhau, nhớ gọi ta đến, nếu không thì không phải huynh đệ!”

Diệp Huyền: “...”

Đúng lúc này, ba người đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà phía xa, trên nóc nhà phía xa, Kỷ An Chi bị một mũi tên chấn động liên tục lui lại, mà nữ tử áo đen kia không có xuất thủ, mà là quay người lao về phía xa!

Tốc độ cực nhanh, tựa như một con diều hâu.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền hai mắt híp lại: “Giết!”

Thanh âm rơi xuống, chân phải hắn đạp mạnh một cái, cả người bay lên không, nhưng rất nhanh, hắn lại rơi xuống.

Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch nhìn Diệp Huyền, thần sắc Diệp Huyền có chút xấu hổ, bởi vì hắn mới Ngự Khí cảnh, căn bản không thể lăng không phi hành!

Bạch Trạch nhìn về phía Mặc Vân Khởi, người có tốc độ nhanh nhất chắc là Mặc Vân Khởi này, Mặc Vân Khởi lắc đầu, “Ta vừa rồi tiêu hao quá lớn, căn bản không thể tăng tốc được.”

Diệp Huyền gật đầu: “Không sao.”

Nói xong, hắn như nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Mặc Vân Khởi và Bạch Trạch: “Sao các ngươi lại chạy tới nơi này?”

Mặc Vân Khởi trầm giọng nói: “Là Kỷ An Chi thông báo, nói ngươi bị quần ẩu, sau đó chúng ta liền đến!”

Nói đến đây, hắn do dự một chút, sau đó nói: “Diệp thổ phỉ, nói thật, thực lực của ngươi tuy chỉ kém ta một chút, nhưng, ngươi bây giờ hẳn là biết có bao nhiêu người muốn giết ngươi, lần sau nếu như muốn xuống núi, vẫn là gọi ba người chúng ta cùng đi! Nhiều người, thêm một phần bảo đảm a!”

Diệp Huyền: “...”

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi: “Hai người các ngươi, đều không biết xấu hổ!”

Da mặt của Diệp Huyền rất dày, hắn biết, mà bây giờ xem ra, da mặt của Mặc Vân Khởi này cũng dày kinh người!

Mặc Vân Khởi trừng mắt liếc Bạch Trạch: “Loại người như ngươi, ở trong tiểu thuyết hiệp nghĩa, là sống không được bao lâu!”

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Mặc Vân Khởi: “Có tin ta đánh bay ngươi không!”

Mặc Vân Khởi lùi về sau mấy trượng, vẫy vẫy tay với Bạch Trạch: “Đến đây, ngươi tới đây!”

Khóe mắt Bạch Trạch hơi giật, hắn trực tiếp làm lơ Mặc Vân Khởi, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: “Chúng ta về thôi!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn nhìn về phía Kỷ An Chi trên mái hiên: “Kỷ tham ăn... à không đúng, Kỷ cô nương, chúng ta đi thôi!”

“Kỷ tham ăn?”

Kỷ An Chi nhìn thoáng qua Diệp Huyền, thần sắc bất thiện.

Diệp Huyền thầm nghĩ hỏng bét, hắn ngây người, sau đó chỉ vào Mặc Vân Khởi cách đó không xa, “Hắn nói, hắn nói ngươi là kẻ tham ăn.”

Mặc Vân Khởi ngây ngẩn cả người.

Lúc này, Diệp Huyền xoay người nhìn về phía Bạch Trạch: “Là Mặc Vân Khởi nói, đúng không?”

Bạch Trạch nhìn thoáng qua Diệp Huyền, lúc này, Diệp Huyền há mồm: “Muốn ăn cơm không?”

Chỉ có khẩu hình, không có âm thanh.

Bạch Trạch hiển nhiên hiểu. Hắn quay đầu nhìn về phía Mặc Vân Khởi cách đó không xa, “Chính là hắn nói!”

“Mẹ kiếp!”

Mặc Vân Khởi nhảy dựng lên, mà đúng lúc này, một đạo đao mang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, thẳng bức Mặc Vân Khởi.

Mặc Vân Khởi sắc mặt đại biến, xoay người bỏ chạy, “Hai tên khốn kiếp các ngươi...”

Bên cạnh Diệp Huyền, Bạch Trạch đột nhiên nói: “Tối nay ta muốn ăn gà nướng!”

Diệp Huyền gật đầu: “Không vấn đề!”

Cứ như vậy, hai người sóng vai đi về phía xa.

Không bao lâu, hai người đã tới một khu rừng rậm, đi qua khu rừng này, là đến dưới chân núi Thương Lan.

Mà đúng lúc này, trong rừng đột nhiên xuất hiện hai tiếng nổ vang, rất nhanh, hai bóng người từ trong rừng rậm lui ra, chính là Mặc Vân Khởi và Kỷ An Chi!

Lúc này, khóe miệng hai người đều mang theo máu tươi, không chỉ có như vậy, ở hai bên bả vai Kỷ An Chi, mỗi bên đều cắm hai mũi tên lông vũ, mà trên đùi phải của Mặc Vân Khởi, cũng cắm một mũi tên lông vũ!

Hai người không có thân thể cường hãn như Diệp Huyền, bởi vậy, mũi tên lông vũ kia trực tiếp xuyên qua!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diệp Huyền cùng Bạch Trạch đại biến, bọn họ vội vàng vọt tới, mà lúc này, trong rừng rậm, một nam tử cùng một nữ tử đi ra.

Nữ tử chính là hắc y nữ tử chạy trốn trước đó!

Còn nam tử, ước chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ trường bào rộng thùng thình màu đen, tóc đen áo choàng , trên vai hắn, có một con rắn nhỏ màu đen tuyền!

Bên cạnh Diệp Huyền, Mặc Vân Khởi trầm giọng nói: “Cẩn thận, tên kia rất mạnh!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nam tử cách đó không xa, nam tử nhếch miệng cười một tiếng, “Sở quốc, thủ tịch nội viện Thương Mộc học viện, Phong Nhất Hưu, Thanh Châu võ bảng thứ mười chín!”

Diệp Huyền đột nhiên chậm rãi đi về phía nam tử, trong tay hắn, một thanh kiếm lặng yên xuất hiện!

Diệp Huyền nhìn thẳng Phong Nhất Hưu: “Khương quốc, Thương Lan học viện, Diệp Huyền, Thanh Châu võ bảng đệ nhất!”

Sau lưng, Mặc Vân Khởi ngây người, sau đó nói: “Diệp thổ phỉ, ngươi khi nào thì thành đệ nhất vậy?”

Diệp Huyền không quay đầu lại, “Đệ nhất từ dưới lên cũng không được sao?”

Thanh âm rơi xuống, tốc độ của hắn đột nhiên tăng nhanh, càng lúc càng nhanh...

Mặc Vân Khởi: “...”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)