Diệp Huyền không nói gì.
Khương Khởi cũng trầm mặc.
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Khương Khởi nhìn về phía Diệp Huyền: “Đương nhiên, còn có một khả năng, đó là món chí bảo kia ở trong tay ngươi, ngươi cố ý để lộ món bảo vật kia ra, sau đó đổ tội cho Kiếm Tông ta, ngồi mát câu cá!”
Diệp Huyền cười nói: “Các hạ quá coi trọng ta! Nếu ta có năng lực đó, ta hà tất phải giao bảo vật này ra?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây