Trừ khử Diệp Huyền!
Sở dĩ Lục Tôn Chủ đột nhiên thay đổi chủ ý là bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó chính là tốc độ trưởng thành của Diệp Huyền!
Phải biết, hiện tại Diệp Huyền đã là Kiếm Hoàng!
Nếu như Diệp Huyền đạt tới Kiếm Tiên, đến lúc đó, Hộ Giới Minh muốn giết hắn, sẽ không phải là chuyện dễ dàng!
Hơn nữa, cho dù có thể giết, e rằng cũng phải trả một cái giá cực kỳ lớn!
Không thể kéo dài!
Càng kéo dài, vấn đề càng lớn!
Nghe Lục Tôn Chủ nói vậy, Mạc Tu trầm giọng hỏi: “Giết như thế nào?”
Lục Tôn Chủ trầm mặc.
Giết như thế nào, lại là một vấn đề!
Lúc này Diệp Huyền, đã trở nên không dễ giết!
Đúng lúc này, Mạc Tu đột nhiên nói: “Ta có một kế!”
Lục Tôn Chủ nhìn về phía Mạc Tu, hắn trầm giọng nói: “Ngươi xem như vậy có được không...”
Ước chừng nửa canh giờ sau, Mạc Tu rời khỏi đại điện.
Thương Kiếm Tông, Vân Kiếm Phong.
Trên đỉnh núi sau núi, hai tay Diệp Huyền kết một đạo kiếm ấn, trong cơ thể hắn, một thanh kiếm đột nhiên bay ra, sau đó vững vàng đáp xuống trước mặt hắn, Diệp Huyền bay lên thân kiếm, ngay sau đó, hắn cũng chỉ về phía trước.
Xuy!
Kiếm quang bắn ra, trong nháy mắt đã bay xa trăm trượng!
Cách đó trăm trượng, Diệp Huyền đột nhiên quát khẽ: “Khởi!”
Âm thanh vừa dứt.
Ông!
Theo một tiếng kiếm minh vang vọng, thanh kiếm dưới chân Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay tới tầng mây dày đặc.
Giờ khắc này, trái tim Diệp Huyền bỗng nhiên đập nhanh hơn, quả thực là quá kích thích!
Ngự Kiếm Thuật!
Cuối cùng cũng học được Ngự Kiếm Thuật!
Đối với hắn mà nói, về sau đi đâu cũng không cần dựa vào Vân Thuyền nữa.
Diệp Huyền không dừng lại, mà tiếp tục tu luyện, bởi vì hắn đối với Ngự Kiếm Thuật này còn rất nhiều chỗ chưa lĩnh hội.
Như lời Việt Kỳ đã nói, học được Ngự Kiếm Thuật rất đơn giản, nhưng mà, học cho tốt thì khó!
Hắn không chỉ muốn học được, còn muốn học cho thật tốt!
Ước chừng một canh giờ sau, Việt Kỳ đi tới đỉnh núi, lúc này, Diệp Huyền ngự kiếm vững vàng đáp xuống trước mặt nàng, Diệp Huyền cười toe toét: “Việt sư tôn, người cảm thấy ta có phải là thiên tài hay không?”
Việt Kỳ có chút nghi hoặc: “Sao ngươi lại hỏi vậy?”
Diệp Huyền vỗ vỗ ngực: “Ngự Kiếm Thuật, ta chỉ mất chưa đến hai ngày đã học xong rồi! Chẳng phải là thiên tài sao?”
Việt Kỳ nhìn Diệp Huyền, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: “Hai ngày? Ta năm đó chỉ mất một ngày đã học xong rồi!”
Diệp Huyền câm nín, nhưng hắn vẫn vô cùng tin tưởng lời Việt Kỳ nói, bởi vì trong khoảng thời gian này ở chung, hắn phát hiện Việt Kỳ là người rất thật, nói gì làm nấy!
Lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nói: “Ta thấy ngươi vừa rồi ngự kiếm, có một vài chỗ chưa ổn, lúc ngự kiếm, chớ nên nóng vội, ngươi khá hấp tấp, cần phải sửa đổi.”
Diệp Huyền vội vàng gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Việt Kỳ lại nói: “Ngự Kiếm Thuật, có thể mượn sức gió, gió vốn vô hình, nhưng lại có lực, có thể tận dụng...”
Cứ như vậy, Việt Kỳ giảng giải cho Diệp Huyền một vài chi tiết rồi mới rời đi.
Sau khi Việt Kỳ đi, Diệp Huyền lại bắt đầu tu luyện.
Giờ phút này hắn phát hiện, Ngự Kiếm Thuật này, kỳ thật cũng rất phức tạp.
Mà mục đích hắn đến Thương Kiếm Tông, chính là vì Ngự Kiếm Thuật này, tự nhiên là phải học cho tốt, nếu không chẳng phải là uổng công sao?
Ngay khi Diệp Huyền đang khổ luyện Ngự Kiếm Thuật, một ngày nọ, một nam tử trung niên đột nhiên đến Thương Kiếm Tông!
Người tới, chính là Lục Tôn Chủ của Hộ Giới Minh!
Trần Bắc Hàn đích thân nghênh đón!
Trong đại điện, Trần Bắc Hàn nhìn Lục Tôn Chủ, cười nói: “Hôm nay gió nào thổi Lục huynh đến đây vậy?”
Lục Tôn Chủ cười nói: “Trần huynh, thực không dám giấu giếm, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ!”
Trần Bắc Hàn giả vờ bất mãn: “Có việc gì mà phải nhờ, Lục huynh cứ phân phó một tiếng là được!”
Lục Tôn Chủ cười nói: “Nếu Trần huynh đã nói vậy, ta cũng không khách khí! Nghe nói quý tông hôm nay mới thu nhận một đệ tử, tên là An Diệp, có đúng không?”
“An Diệp?”
Trần Bắc Hàn sững người, rồi quay đầu nhìn về phía Thương Huyền cách đó không xa: “Có sao?”
Thương Huyền khẽ gật đầu: “Có!”
Trần Bắc Hàn nhìn về phía Lục Tôn Chủ, Lục Tôn Chủ cười nói: “Có thể cho ta gặp hắn một chút không?”
Trần Bắc Hàn cười nói: “Đương nhiên không thành vấn đề!”
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyền đi vào đại điện.
Khi nhìn thấy Lục Tôn Chủ, trong lòng Diệp Huyền chợt lạnh, quả nhiên, đối phương đã đoán được thân phận của hắn.
Trần Bắc Hàn nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: “An Diệp, vị Lục Tôn Chủ này muốn gặp ngươi!”
Diệp Huyền nhìn về phía Lục Tôn Chủ: “Lục Tôn Chủ, có chuyện gì thì nói nhanh lên, ta còn đang bận!”
Nghe vậy, Thương Huyền ở phía xa lập tức không nhịn được cười.
Trần Bắc Hàn cũng lắc đầu cười: “Tiểu tử này, phải biết lễ phép một chút, người trước mặt ngươi chính là Lục Tôn Chủ của Hộ Giới Minh đấy!”
Lục Tôn Chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền một lát, rồi cười nói: “An tiểu hữu quả nhiên là kỳ tài ngút trời, tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, hiếm có, hiếm có!”
Nói xong, hắn mỉm cười, lại nói: “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đừng chết yểu, một khi chết yểu, dù có yêu nghiệt đến đâu, cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi!”
Lời vừa dứt, bầu không khí trong đại điện lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Huyền cười nói: “Lục Tôn Chủ nói đúng, những năm qua, quả thật có một vài lũ mèo lũ chó muốn ta chết, ví dụ như gần đây, có một con chó điên cứ bám riết lấy ta, nhưng ta mệnh đại , không chết được! Làm con chó già kia tức chết đi được!”
Nghe vậy, hai mắt Lục Tôn Chủ lập tức nheo lại, ánh mắt lạnh như băng.
Lúc này, Trần Bắc Hàn ở bên cạnh đột nhiên nói: “Sao ngươi dám nói chuyện với Lục Tôn Chủ như vậy? Không biết quy củ gì cả! Cút xuống!”
Diệp Huyền chắp tay, xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Huyền rời đi, nụ cười trên mặt Trần Bắc Hàn cũng dần dần biến mất.
“Hắn hẳn là Diệp Huyền kia!” Thương Huyền đột nhiên nói.
Trần Bắc Hàn gật đầu.
Thương Huyền trầm giọng nói: “Nếu vậy, chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Hộ Giới Minh rồi!”
Trần Bắc Hàn nhìn về phía Thương Huyền: “Đắc tội?”
Nói xong, hắn lắc đầu cười: “Nếu là trước đây, Thương Kiếm Tông chúng ta chắc chắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của Diệp Huyền và Hộ Giới Minh, nhưng lúc này, Diệp Huyền đã là người của Thương Kiếm Tông ta! Ngươi hiểu chứ?”
Thương Huyền cau mày: “Hắn chưa chắc đã thật lòng gia nhập Thương Kiếm Tông chúng ta!”
Trần Bắc Hàn lạnh nhạt nói: “Vậy thì hãy khiến hắn thật lòng gia nhập Thương Kiếm Tông!”
Thương Huyền do dự một chút, rồi gật đầu: “Người này tuổi còn trẻ đã đạt tới Kiếm Hoàng, thiên phú chắc chắn không tệ! Nếu thật lòng gia nhập Thương Kiếm Tông, đối với chúng ta mà nói, cũng coi như là một chuyện tốt. Chỉ là, e là Hộ Giới Minh sẽ không bỏ qua!”
Trần Bắc Hàn cười nói: “Không có Diệp Huyền, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua! Dã tâm của Hộ Giới Minh bây giờ đã quá rõ ràng. Một khi bọn chúng thành công, mục tiêu đầu tiên sẽ là Thương Kiếm Tông chúng ta.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài: “Phải biết, năm đó thi thể của một vị Tôn Chủ của bọn chúng vẫn còn treo trước cổng Thương Kiếm Tông ta đấy! Đáng tiếc, đã mọc đầy cỏ dại, hôm nào ta sẽ xem thử, xem có cần dọn dẹp những đám cỏ dại đó không! Còn nữa, ngươi tự mình đi Thanh Châu một chuyến...”
Trong điện, Thương Huyền lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Ban đêm.
Vân Kiếm Phong, trong đại điện.
Diệp Huyền và Việt Kỳ ngồi đối diện nhau, hai người đang dùng bữa.
Gần cuối bữa ăn, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Việt sư tôn, ta có lẽ phải rời đi rồi!”
Rời đi!
Việt Kỳ dừng đũa, nhìn về phía Diệp Huyền: “Rời khỏi Thương Kiếm Tông?”
Diệp Huyền gật đầu: “Trước đó ta đã nói với người, ta tên là Diệp Huyền, người còn nhớ không?”
Việt Kỳ khẽ gật đầu: “Ta nhớ, chỉ là, ngươi rất nổi tiếng sao?”
Diệp Huyền cười khổ.
Kỳ thực, Việt Kỳ thật sự không biết hắn là Diệp Huyền, nói đúng hơn là nàng ít khi để ý đến chuyện bên ngoài.
Bởi vì Việt Kỳ cả ngày chỉ thích nghiên cứu, nghiên cứu đủ loại huyền kỹ, công pháp, thần thông. Ngoài những thứ đó ra, nàng không hề hứng thú!
Lúc này, Việt Kỳ lại nói: “Vừa rồi Lục Tôn Chủ đến tìm ngươi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta chính là kẻ đứng thứ hai trên bảng truy nã Thương Giới!”
Việt Kỳ buông đũa xuống, hỏi: “Vì sao lại bị truy nã?”
Diệp Huyền cười nói: “Hộ Giới Minh muốn diệt Thanh Châu, ta là người Thanh Châu nên đã dẫn theo huynh đệ đánh nhau một trận với bọn chúng, sau đó chúng liền truy nã ta, muốn giết ta! Đại khái là vậy!”
Việt Kỳ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi không sai!”
Diệp Huyền cười nói: “Bữa cơm tối nay là bữa cuối cùng! Chẳng mấy chốc ta sẽ rời đi!”
Việt Kỳ nhìn hắn: “Vì sao phải đi?”
Diệp Huyền nói: “Nếu không đi, sẽ liên lụy đến Thương Kiếm Tông!”
Việt Kỳ lắc đầu: “Không cần đi, Thương Kiếm Tông không sợ Hộ Giới Minh!”
Diệp Huyền còn muốn nói gì đó thì Việt Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Thương Kiếm Tông vốn có thù oán với Hộ Giới Minh, năm xưa một vị Tôn Chủ của Hộ Giới Minh đã chết trong tay Tổ Sư, thi thể vẫn còn ở dưới núi. Sau khi Tổ Sư rời đi, Hộ Giới Minh đã từng trả thù, ba vị Tông Chủ của Thương Kiếm Tông bị giết thảm, trong đó có phụ thân của Bắc Hàn sư huynh.”
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Những mối thù này đều là tử thù. Thêm ngươi một người cũng chẳng sao!”
Nói xong, nàng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Huyền, rồi nói tiếp: “Đã vào Thương Kiếm Tông thì hãy an tâm làm tốt việc của mình, chuyện của Hộ Giới Minh chúng ta sẽ xử lý!”
Dứt lời, nàng xoay người đi vào nội điện.
Diệp Huyền ngồi im tại chỗ rất lâu.
Một ngày sau.
Dưới chân núi Thương Kiếm Tông đột nhiên xuất hiện mười cỗ quan tài, bên trong là thi thể của mười đệ tử Thương Kiếm Tông!
Toàn bộ Trung Thổ Thần Châu chấn động!