Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 278: Ta, diệp huyền!

Chương Trước Chương Tiếp

Việt Kỳ cứ như vậy nhìn Diệp Huyền, thần sắc rất bình tĩnh, nhưng Diệp Huyền lại cảm thấy một cỗ áp lực vô hình!

Kiếm Tiên!

Đây chính là Kiếm Tiên!

Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Thật ra, ta chính là Chân Vạn Pháp Cảnh!”

Nói xong, hắn phóng thích khí tức Chân Vạn Pháp Cảnh của bản thân.

Việt Kỳ liếc mắt đánh giá Diệp Huyền: “Ngươi đã là Chân Vạn Pháp Cảnh, vì sao phải giấu diếm khí tức của mình?”

Diệp Huyền cười khổ: “Muốn khiêm tốn một chút!”

Việt Kỳ lắc đầu: “Không đúng, lúc ngươi tới Thương Kiếm Tông ta cũng không khiêm tốn, hơn nữa, ngươi vừa tới đã muốn trở thành chân truyền đệ tử, chứng minh ngươi không muốn khiêm tốn chút nào.”

Diệp Huyền cười khổ không thôi, quả thật không thể lừa gạt nàng ta!

Việt Kỳ đột nhiên nói: “Không muốn nói cũng được, ở lại nơi đây chớ rời đi, đợi lát nữa chấp pháp giả tông môn sẽ tìm đến ngươi, ngươi đi nói chuyện với bọn họ đi!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Lúc này, Diệp Huyền vội vàng chạy đến trước mặt Việt Kỳ, cười khổ: “Việt sư tôn, giấu diếm cảnh giới thật sự là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, cũng không phải là có ác ý với Thương Kiếm Tông, hơn nữa, lấy năng lực của ta, cũng không có khả năng tạo thành uy hiếp gì đối với Thương Kiếm Tông, người nói xem?”

Việt Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Có nỗi khổ tâm gì?”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: “Bị người đuổi giết!”

Việt Kỳ nhìn thẳng Diệp Huyền, “Vì sao bị người đuổi giết?”

Diệp Huyền cười khổ: “Việt sư tôn, chuyện này rất quan trọng sao?”

“Tất nhiên!”

Việt Kỳ nói: “Nếu ngươi làm chuyện táng tận lương tâm bị người ta truy sát, đó là đáng chết, còn nếu ngươi bị người ta ức hiếp hoặc gặp bất công mà bị đuổi giết, vậy đương nhiên phải xem xét.”

Diệp Huyền vội vàng nói: “Tự nhiên là cái sau!”

Việt Kỳ lại hỏi, “Kẻ nào truy sát ngươi?”

Diệp Huyền nói: “Chân Ngự Pháp Cảnh, còn có cường giả phía trên!”

Việt Kỳ nhíu mày: “Vậy vì sao ngươi còn chưa chết?”

Diệp Huyền: “...”

Việt Kỳ liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, lại nói: “Nếu như ngươi nói là thật, lấy thực lực của ngươi, hẳn là chết ít nhất trăm lần rồi!”

Diệp Huyền cười nói: “Có lẽ mạng ta lớn.”

Việt Kỳ lắc đầu: “Thôi được, mỗi người đều có bí mật của mình. Nếu ngươi không phải làm chuyện thương thiên hại lý bị người ta đuổi giết, bây giờ lại là đệ tử Thương Kiếm Tông ta, vậy thì làm việc ở đây cho tốt đi.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Việt sư tôn”

Việt Kỳ dừng bước.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Việt Kỳ, hắn do dự một chút, sau đó nói: “Kỳ thật, ta thật tên là Diệp Huyền.”

Lúc nói ra câu này, chính hắn cũng ngẩn người, bởi vì chính hắn cũng không ngờ tới.

“Diệp Huyền?”

Việt Kỳ khẽ gật đầu, “Ta đã rõ!”

Nói xong, nàng tiếp tục đi tới.

Tại chỗ, Diệp Huyền ngây người, sau đó hắn lại vội vàng chạy đến trước mặt Việt Kỳ, hắn chỉ chỉ chính mình: “Ta, Diệp Huyền!”

Việt Kỳ nhíu mày: “Ta đã biết tên thật của ngươi là Diệp Huyền, còn có vấn đề gì sao?”

Yết hầu Diệp Huyền lăn qua lăn lại, sau đó nói: “Việt sư tôn, người chưa từng nghe qua ta sao?”

Việt Kỳ nhíu mày càng sâu, “Ngươi rất nổi danh sao?”

Diệp Huyền: “...”

Việt Kỳ không để ý tới hắn, trực tiếp đi về phía xa, chỉ chốc lát đã biến mất ở trong rừng trúc.

Tại chỗ, Diệp Huyền ngây ra hồi lâu, cuối cùng, hắn lắc đầu cười, “Ta rất thẳng thắn rồi mà!”

Hắn rốt cuộc biết mình vì sao ở thời khắc cuối cùng lại thẳng thắn thân phận chân thật của mình!

Lương tâm!

Nhiều khi, người ta có thể vô sỉ, nhưng rất nhiều lúc, người ta không thể vô sỉ.

Vô sỉ, cũng phải xem đối tượng.

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Huyền tiếp tục bắt đầu tu luyện Thuấn Không Nhất Kiếm này.

Bởi vì có Không Gian Đạo Tắc, hắn hiện tại tu luyện có thể nói là càng tu luyện càng thuận lợi, mà Thuấn Không Nhất Kiếm này, nếu như phối hợp với Hỗn Độn Chi Khí của hắn, dùng để ám sát, tuyệt đối là vô cùng khủng bố.

Hiện tại hắn có chút muốn ám sát loại cường giả Chân Ngự Pháp Cảnh này!

Bành trướng!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền không khỏi cười hắc hắc, bởi vì hắn cảm giác mình quả thật có chút bành trướng! Nhưng mà, hắn thích loại cảm giác này!

Loại tự tin bành trướng này!

Sau khi trời tối, Diệp Huyền trở lại đại điện, hắn đi đến trước nội điện, “Việt sư tôn, người có muốn dùng bữa không?”

“Không ăn!”

Đây là câu trả lời của Việt Kỳ.

Diệp Huyền gật đầu, sau đó đi đến một bên lấy ra một cái bàn, mà trên bàn, là một bàn đồ ăn, đều là hắn tại chỗ trong rừng rậm lấy tài liệu làm ra.

Thơm!

Không phải là mùi thơm bình thường.

Ngay khi Diệp Huyền muốn động đũa, Việt Kỳ đột nhiên đi ra, nàng nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn kia, cuối cùng nhìn về phía Diệp Huyền, giống như là đang đợi cái gì.

Diệp Huyền làm sao không rõ? Lập tức liền đứng dậy đưa đũa đến trước mặt Việt Kỳ, cười nói: “Việt sư tôn, mời người nếm thử thức ăn này xem sao!”

Việt Kỳ gật đầu, nàng nhận lấy đũa, sau đó ngồi xuống trước bàn, nàng nhìn lướt qua một bàn đồ ăn, cuối cùng, nàng gắp lên một cây nấm bỏ vào trong miệng, một lát sau, nàng chớp chớp mắt, sau đó gật đầu, “Không tệ!”

Nói xong, nàng lại gắp thêm mấy cái.

Thấy thế, trong lòng Diệp Huyền vui vẻ, tạo mối quan hệ tốt với Việt Kỳ này, đối với hắn mà nói, nhất định là có vô vàn chỗ tốt.

Lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nhìn về phía hắn, “Ngươi cũng ăn đi!”

Diệp Huyền cười hắc hắc, sau đó lấy ra một đôi đũa bắt đầu ăn.

Cứ như vậy, hai người ngươi một miếng ta một miếng, chỉ chốc lát đã quét sạch đồ ăn trên bàn.

Hiển nhiên, Việt Kỳ này đã rất lâu không được ăn đồ ăn thơm như vậy!

Việt Kỳ buông đũa, nàng đứng dậy, dường như nghĩ đến cái gì, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền: “Về sau, đồ ăn ngươi làm nhé!”

Nói xong, nàng xoay người đi vào nội điện.

Diệp Huyền: “...”

Sau khi thu dọn một phen, Diệp Huyền tiếp tục bắt đầu sửa sang lại những kiếm kỹ công pháp trong đại điện kia.

Mặc dù thời gian đến Thương Kiếm Tông rất ngắn, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, khoảng thời gian này thu hoạch thật sự quá nhiều!

Điều này cũng làm cho hắn càng thêm minh bạch, tu luyện, không thể đóng cửa tạo xe , nhất định phải không ngừng học tập, học tập sở trường của người khác, chỉ có như thế, mới có thể làm cho bản thân mình tốt hơn.

Mà thời gian kế tiếp, ngoại trừ mỗi ngày không ngừng chỉnh lý ra, hắn còn phải làm một chuyện, đó chính là nấu cơm!

Việt Kỳ đối với cơm hắn nấu, mỗi một lần đều khen không dứt miệng!

Đối với việc này, Diệp Huyền đưa ra một kết luận, muốn nắm bắt trái tim của một nữ nhân, trước tiên phải nắm bắt dạ dày của nàng ta!

Mà Diệp Huyền vất vả như thế, cũng là có thu hoạch, đó chính là thỉnh thoảng sẽ được Việt Kỳ chỉ điểm, không thể không nói, Việt Kỳ chỉ điểm, thật sự là một kim kiến huyết.

Cứ như vậy, ước chừng nửa tháng sau, một ngày nọ, một lão giả đột nhiên đi tới Vân Kiếm Phong.

Bên ngoài đại điện, lão giả hơi thi lễ: “Việt sư thúc, phụng mệnh Tông chủ, đến đây triệu tập chân truyền đệ tử của sư thúc tiến về Thừa Kiếm Đài chờ đợi.”

Trầm mặc trong giây lát, một giọng nói vang lên trong đại điện, “Ta đã biết.”

Lão giả lần nữa thi lễ, sau đó quay người rời đi.

Trong điện, Việt Kỳ từ trong điện đi ra, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền đang xử lý: “Đi Thừa Kiếm Đài, hẳn là có nhiệm vụ muốn các ngươi làm.”

Nói xong, nàng vung tay lên, một thanh kiếm Chân giai thượng phẩm rơi xuống trước mặt Diệp Huyền: “Tạm thời cho ngươi mượn dùng!”

Nói xong, nàng xoay người tiến vào nội điện.

Nhiệm vụ?

Diệp Huyền ngây người, còn có nhiệm vụ phải làm sao?

Một lát sau, hắn có chút thoải mái. Ở trong tông môn, dưới tình huống bình thường đều có một ít nhiệm vụ cần đệ tử tông môn tới làm, mục đích làm như vậy, tự nhiên là vì rèn luyện, rèn luyện năng lực sinh tồn cùng với sức chiến đấu của một người.

Nếu một mực tu luyện trong tông môn, không tiếp xúc với ngoại giới, không thể nghi ngờ là sẽ trở thành kẻ ngu ngốc.

Một lát sau, Diệp Huyền thu hồi thanh kiếm trước mặt, đi tới Thừa Kiếm Đài.

Thừa Kiếm Đài nằm trên một ngọn núi đơn độc, ngọn núi rất cao, chỉ đứng sau Vân Kiếm Phong, trên đỉnh núi có một bệ đá cực lớn, trên bệ đá có một thanh cự kiếm đứng sừng sững, cự kiếm cao tới mười trượng, rộng ba mươi trượng, thẳng tắp đứng, như muốn đâm thủng thương khung!

Lúc Diệp Huyền đi vào Thừa Kiếm Đài, nơi này đã có hai người, một nam một nữ, hai người tuổi tác cũng không lớn lắm, chừng hai mươi tuổi.

Nam tử mặc trường bào xanh lam, mà nữ tử thì mặc váy dài màu xanh nước biển, phía sau hai người đều đeo một hộp kiếm.

Nhìn thấy Diệp Huyền, hai người ôm quyền chào hỏi Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng vội vàng hoàn lễ.

Ba người lẳng lặng chờ ở một bên, không ai nói chuyện, Diệp Huyền lại cảm thấy có chút nhàm chán, hắn đi đến bên cạnh nam tử kia, “Vị huynh đài này xưng hô như thế nào?”

Nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó nói: “Huyền Kiếm Phong, Bách Lý Vân.”

Diệp Huyền biểu lộ rất là chấn kinh: “Thì ra ngươi chính là Bách Lý Vân của Thương Kiếm Tông!”

Bách Lý Vân ngây người, sau đó nói: “Ngươi đã từng nghe qua ta sao?”

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Tất nhiên! Thực không dám giấu giếm, ta vừa mới gia nhập Thương Kiếm Tông. Trước khi đến Thương Kiếm Tông, ta đã nghe qua đại danh của Bách Lý huynh. Ngoại giới ai mà không biết Bách Lý Vân ngươi chứ?”

Bách Lý Vân trừng mắt nhìn, “Ta, rất nổi danh sao?”

Diệp Huyền thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Rất nổi danh, ai mà không biết Bách Lý huynh chính là hy vọng tương lai của Thương Kiếm Tông chúng ta!”

Bách Lý Vân vội vàng nói: “Lời này tuy có chút đạo lý , nhưng ta là người tu kiếm, nên luôn giữ một trái tim khiêm tốn.”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, Bách Lý Vân tới gần Diệp Huyền, lại nói: “Ừm, cái kia, ngoại giới còn có lời đồn gì về ta nữa không?”

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, nơi chân trời xa đột nhiên có tiếng kiếm minh vang lên, ngay sau đó, một nữ tử đột nhiên từ chân trời xa ngự kiếm mà đến.

Kiếm quang lướt qua trời cao, nữ tử ngự kiếm với một tư thế cực kỳ ưu mỹ, vững vàng đáp xuống bên cạnh Thừa Kiếm Đài.

Sau khi hạ xuống, nữ tử nhảy xuống kiếm, ngọc thủ khẽ ngoắc, thanh kiếm màu xanh biếc kia trực tiếp hóa thành một luồng kiếm quang chui vào mi tâm của nàng.

Dung mạo nữ tử cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là dáng người, vô cùng uyển chuyển yêu kiều, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng.

“Là Lam Vũ sư tỷ!”

Bên cạnh Diệp Huyền, Bách Lý Vân nói: “Lam Vũ sư tỷ rất lợi hại, nghe nói, nàng nhiều nhất một năm nữa là có thể đạt tới Kiếm Hoàng.”

Diệp Huyền vội vàng hỏi: “Bách Lý huynh, ngươi và nàng, ai lợi hại hơn?”

Bách Lý Vân do dự một chút, sau đó nói: “Nếu như nàng không dùng kiếm, ta và nàng tỷ lệ ngang nhau thôi!”

Trong lòng Diệp Huyền nhịn không được mà khinh bỉ tên này, vậy mà có thể không biết xấu hổ đến mức này! Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở Thừa Kiếm Đài, lão giả nhìn bốn người Diệp Huyền một cái, “Lần này sau khi các ngươi ra ngoài, phải nghe theo mệnh lệnh của Lam Vũ sư tỷ, phối hợp thật tốt với nàng hoàn thành nhiệm vụ lần này, nếu hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được trọng thưởng, nếu như thất bại, nhất định sẽ bị trách phạt! Hiện tại, đi thôi!”

Lão giả vừa dứt lời, Lam Vũ trực tiếp ngự kiếm bay lên, xông thẳng lên mây xanh.

Mà nữ tử bên cạnh Diệp Huyền cũng ngự kiếm phóng lên trời, kể cả Bách Lý Vân cũng vậy.

Ba người rất nhanh biến mất trên tầng mây.

Mà Diệp Huyền lại không có động tĩnh.

Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi có vấn đề gì sao?”

Mặt mũi Diệp Huyền đầy hắc tuyến, ta gặp vấn đề lớn rồi! Ta không biết ngự kiếm!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)