Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 268: Dám cả gan!

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Huyền ngẩn người!

Không nhận ra?

Không nhận ra sao?

Đây chính là thẻ vàng cao cấp nhất của Túy Tiên Lâu đấy! Vậy mà cứ thế bị ném đi...

Lão giả vừa dứt lời, mấy tên thị vệ của Túy Tiên Lâu bên cạnh liền định động thủ, lúc này, nữ tử bên cạnh đột nhiên nói: “Khoan đã!”

Nói xong, nàng trực tiếp chắn trước mặt Diệp Huyền, đồng thời vung tay lên, tấm thẻ đen vừa rồi bị lão giả ném xuống Vân Thuyền lại bay lên, sau đó vững vàng rơi vào tay nàng.

Mọi người nhìn về phía nữ tử, nàng nhìn tấm thẻ đen, càng nhìn tay nàng càng run rẩy.

Lão giả bên cạnh nhíu mày: “Cô nương, cô làm gì vậy?”

Nữ tử nhìn về phía Diệp Huyền, giọng nói hơi run: “Vị, vị công tử này, đây, đây là thẻ đen sao?”

Diệp Huyền thản nhiên nói: “Cô đoán xem!”

Nữ tử hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía lão giả, lão giả vội vàng đi tới, giật lấy tấm thẻ đen, càng nhìn tay lão ta càng run rẩy.

Thẻ đen!

Lão ta đương nhiên không nhận ra, bởi vì lão ta chỉ nghe nói đến mà thôi.

Loại thẻ đen này là thẻ VIP cao cấp nhất của Túy Tiên Lâu, người có được loại thẻ này không chỉ cần có tiền, mà còn phải có thân phận!

Mà loại nhân vật này, một quản sự nhỏ bé như lão ta sao có thể tiếp xúc được? Nói cách khác, lão ta căn bản không ngờ tới trên Vân Thuyền này lại có hành khách cầm thẻ đen.

Hơn nữa, Diệp Huyền còn ngồi ở phòng bình thường!

Lão giả nhìn về phía Diệp Huyền, cả người run rẩy: “Công, công tử... ta, ta có mắt như mù...”

Diệp Huyền phất tay, sau đó chỉ vào nữ tử bên cạnh: “Từ giờ trở đi, quản sự Vân Thuyền này chính là nàng.”

Nữ tử ngẩn người, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không, không, ta, ta không làm được!”

Diệp Huyền thản nhiên nói: “Ta thấy cô làm được.”

Lão giả bên cạnh định nói gì, nhưng Diệp Huyền lại phất tay: “Lui xuống.”

Lão giả tự nhiên không dám phản kháng, lập tức thi lễ thật sâu, vội vàng kéo nam tử bên cạnh lui xuống.

Nữ tử do dự một chút, sau đó nói: “Các hạ, vị quản sự Vân thuyền này...”

Diệp Huyền nói: “Thúc thúc của ngươi cùng ca ca ngươi, ánh mắt thiển cận, quá mức tự phụ, nếu là người bình thường thì còn được, nếu là người quản sự nắm quyền, ngày sau ắt có đại họa.”

Nữ tử suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, nàng gật gật đầu, “Ta đã hiểu.”

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Lui xuống đi!”

Nữ tử do dự một chút, sau đó nói: “Ta tên Mạc Liên, các hạ có thể gọi ta là Tiểu Liên, nếu có gì cần, xin cứ phân phó.”

Nói xong, nàng khẽ thi lễ, xoay người lui xuống.

Trên boong thuyền, Diệp Huyền chắp hai tay sau lưng, tĩnh khí ngưng thần.

Cách thời gian Hộ Giới Minh tới cưỡng ép Diệp Linh chỉ còn lại một ngày, hắn phải đến Trung Thổ Thần Châu vào đêm nay. Mà với tốc độ hiện tại, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là không thành vấn đề.

Hai tay Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt, giờ phút này, hắn tự nhiên là có chút lòng như lửa đốt.

Diệp Linh!

Hắn không biết Bắc Hàn Tông có liều chết bảo vệ Diệp Linh hay không. Nếu như Bắc Hàn Tông không liều chết bảo vệ Diệp Linh, giao nàng ấy ra ngoài...

Tóm lại, hắn phải tự mình nhanh chóng tới Trung Thổ Thần Châu.

Đối với muội muội, hắn sẽ không gửi gắm hy vọng vào bất cứ kẻ nào!

Ngay khi vân thuyền sắp bay qua quần đảo Thiên Vân, đột nhiên một tấm lưới khổng lồ từ trên không trung phủ xuống, tấm lưới này lập tức bao trùm toàn bộ vân thuyền.

Cùng lúc đó, bốn phía vân thuyền đột nhiên xuất hiện bốn chiếc vân thuyền màu đen.

“Là đám dong binh hải tặc!”

Trên vân thuyền, một tiếng kinh hãi đột nhiên vang lên, ngay sau đó, lão giả quản sự bị Diệp Huyền bãi miễn trước đó vội vàng đi tới đầu thuyền mây, trong mắt lão giả tràn đầy vẻ kinh hãi.

Một nam tử mặc hoa bào đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền cùng những người khác, nam tử mặc hoa bào nhìn xuống phía dưới, đang định nói chuyện thì Diệp Huyền đột nhiên nói: “Cút.”

Trên vân thuyền, lão giả cùng Tiểu Liên cùng những người khác nhao nhao nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Trên không trung, ánh mắt nam tử hoa bào rơi vào trên người Diệp Huyền, thần sắc có chút dữ tợn: “Ngươi bảo ta cút?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta đổi ý rồi.”

Nói xong, hắn giơ tay lên chỉ một cái.

Xuy!

Một luồng kiếm quang lập tức xuyên thủng mi tâm nam tử.

Trên không trung, nam tử hoa bào chậm rãi rơi xuống.

Mọi người ngây người như phỗng.

Diệp Huyền đưa hai ngón tay vạch một cái, một luồng kiếm quang chấn động ra, tấm lưới bao phủ vân thuyền kia trong nháy mắt vỡ vụn, tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu Liên: “Tiếp tục đi tới, đừng dừng lại!”

Tiểu Liên ngẩn người, sau đó vội vàng xoay người quát: “Đừng dừng lại, tiếp tục đi tới!”

Vân thuyền tiếp tục đi tới.

Mà ở phía xa, sáu chiếc vân thuyền đột nhiên chắn trước chiếc vân thuyền mà Diệp Huyền đang ngồi, trên sáu chiếc vân thuyền, hơn mười tên cường giả đột nhiên bay ra.

Toàn bộ đều là Vạn Pháp Cảnh!

Nhìn thấy một màn này, trên chiếc vân thuyền mà Diệp Huyền đang ngồi, sắc mặt mọi người trong nháy mắt trắng bệch.

Bởi vì trên chiếc vân thuyền này, cường giả Vạn Pháp Cảnh chỉ có hai người!

Lão giả do dự một chút, vội vàng hướng không trung thi lễ thật sâu, “Chư vị, lão phu là quản sự của Túy Tiên Lâu, kính xin chư vị nể mặt Túy Tiên Lâu...”

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên bay ra ngoài, sau một khắc, nơi xa vang lên một tiếng kêu thảm thiết, một cái đầu lâu đầy máu từ trên không trung chậm rãi rơi xuống.

Mấy hơi thở sau, Diệp Huyền đã trở lại trên vân thuyền, mà ở phía xa, mười mấy cái đầu lâu đồng loạt từ trên không trung rơi xuống.

Trên vân thuyền, tất cả mọi người đều hóa đá.

Diệp Huyền thu hồi kiếm, “Tiến lên, tăng tốc tiến lên!”

Vân thuyền tiếp tục đi tới.

Một lát sau, trên vân thuyền chỉ còn lại một mình Diệp Huyền.

Hiển nhiên, đối với Diệp Huyền, những người trên vân thuyền vừa sợ hãi vừa cảm kích.

Diệp Huyền vừa rồi, sát ý tỏa ra trên người thật sự là quá mức đáng sợ.

Lúc này, Tiểu Liên đột nhiên đi tới phía sau Diệp Huyền, nàng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã bại lộ thân phận rồi.”

Hiển nhiên, nàng đã đoán được thân phận của Diệp Huyền. Không chỉ có nàng, vừa rồi rất nhiều người có khả năng đều đã đoán được.

Kiếm tu!

Kiếm tu nổi danh ở Thanh Châu, chỉ có một người, đó chính là Diệp Huyền. Hơn nữa, ở Thanh Châu ai mà không biết Diệp Huyền có quan hệ tốt với Túy Tiên Lâu? Việc Diệp Huyền có hắc kim của Túy Tiên Lâu là hoàn toàn có khả năng.

Bại lộ thân phận?

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Tiểu Liên gật đầu, không nói gì nữa, xoay người lui xuống.

Trên boong thuyền, chỉ còn lại một mình Diệp Huyền.

Diệp Huyền lấy ra một tiểu nhân bằng gỗ, tiểu nhân bằng gỗ được buộc hai bím tóc, chính là hình dáng của Diệp Linh.

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Yên tâm, có ca ca ở đây, không ai có thể bắt nạt muội đâu.”

Vân thuyền nhanh chóng tiến lên...

Ba canh giờ sau, vân thuyền đột nhiên dừng lại, đã tới nơi.

Sau khi vân thuyền dừng lại, Tiểu Liên đi tới boong thuyền, mà lúc này, boong thuyền đã trống không.

Tiểu Liên ngẩn người, sau đó nhẹ giọng nói: “Đi rồi...”

Nhưng vào lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trên không trung của vân thuyền, thần thức của lão giả quét qua vân thuyền một lần, thế nhưng, không phát hiện ra thứ gì.

Cuối cùng, ánh mắt lão giả rơi vào trên người Tiểu Liên, “Tên kiếm tu kia đâu?”

Tiểu Liên run giọng nói: “Đi rồi, đã đi rồi ạ.”

Lão giả quay đầu nhìn lướt qua bốn phía, “Hẳn là chưa đi xa, điều tra kỹ xung quanh!”

Nói xong, lão ta đã biến mất.

Phía dưới, trong một góc, Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Quả nhiên là Hộ Giới Minh, tin tức thật linh thông...”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Hiện tại, chỉ cần hắn không chủ động hiện thân, sẽ không ai có thể phát hiện ra hắn.

Vân Không Thành.

Vân Không Thành là một tòa thành lớn nhất Trung Thổ Thần Châu, chủ nhân đứng sau tòa thành này chính là Hộ Giới Minh. Tòa thành này rộng lớn, có thể chứa được trên trăm triệu người.

Mà Hộ Giới Minh mỗi năm đều có thể dựa vào tòa thành này kiếm được ít nhất trăm tỷ linh thạch cực phẩm!

Vân Không Thành không phải ở trên mặt đất, mà là ở trên không trung, cách mặt đất khoảng tám trăm trượng, là do Hộ Giới Minh từng bỏ ra một số tiền khổng lồ để xây dựng nên.

Ở trong thành, giống như đang ở trên mây!

Diệp Huyền bỏ ra mười viên linh thạch cực phẩm để vào Vân Không Thành, đây chính là cái gọi là phí vào thành, mỗi ngày Vân Không Thành chỉ dựa vào phí vào thành này thôi cũng có thể kiếm được mấy chục triệu linh thạch cực phẩm.

Lúc này Diệp Huyền mới phát hiện, thì ra mình rất nghèo...

Mà ngày hôm nay, trong thành giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì hôm nay là ngày thiếu thành chủ Vân Không Thành - Lục Hiên Minh cưới Thánh nữ Bắc Hàn Tông - Diệp Linh.

Hôm nay, đã có rất nhiều thế lực tới Vân Không Thành để chúc mừng từ sớm, trong đó, ngay cả Tam Tông Ngũ Tộc cũng phái người tới.

Rõ ràng Lục Hiên Minh không có mặt mũi lớn như vậy, nhưng thúc thúc của hắn có!

Ai mà không biết thúc thúc của hắn là Lục Tôn Chủ của Hộ Giới Minh chứ?

Trong phủ thành chủ, ở một gian đại điện nào đó, trong điện thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười đùa của nữ tử, thỉnh thoảng lại truyền đến một vài tiếng rên rỉ, hơn nữa, còn không chỉ một người...

Cửa điện, hai tên thị vệ nghe mà nóng ran cả người.

Lúc này, tên thị vệ bên trái đột nhiên nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của thiếu thành chủ, vậy mà hắn còn muốn làm loạn, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, e là Bắc Hàn Tông sẽ bị tức chết mất!”

Tên thị vệ bên phải cười nói: “Tức chết? Chẳng lẽ Bắc Hàn Tông không biết tính nết của thiếu thành chủ là như thế nào sao? Bọn họ cũng không còn cách nào khác, ai bảo sau lưng thiếu thành chủ của chúng ta có Lục Tôn Chủ chứ?”

Nói tới đây, hắn lắc đầu cười: “Chờ vị Thánh nữ kia gả tới đây, ngày sau e là sẽ phải chịu khổ rồi!”

Tên thị vệ bên trái khẽ gật đầu, “Đừng nói nữa, nói nhiều ắt có sai sót, cẩn thận rước họa vào thân!”

Rất nhanh, bên ngoài điện yên tĩnh trở lại.

Không chỉ bên ngoài điện, bên trong điện cũng yên tĩnh lại.

Hai tên thị vệ nhìn nhau, một người trong đó dùng huyền khí truyền âm: “Thiếu thành chủ này e là lại đang chơi trò gì rồi đây, hắc hắc...”

Trong điện.

Lúc này, một nam tử toàn thân trần truồng đang đầy mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Bởi vì ở cổ họng của hắn đang có một thanh kiếm!

Mà trước mặt hắn, có một nam tử mặc áo bào xám đang đứng.

Nam tử mặc áo bào xám này, chính là Diệp Huyền.

Xung quanh hai người có bốn năm nữ tử đang nằm, bất quá lúc này, bốn năm nữ tử này đều đã hôn mê.

Nam tử trần truồng đang định nói chuyện, lúc này, thanh kiếm đột nhiên đâm về phía trước.

Xuy!

Cổ họng của nam tử trần truồng lập tức bị rách ra một lỗ nhỏ, hắn ta lập tức nuốt lời định nói trở vào.

Diệp Huyền đấm một quyền vào đầu nam tử, nam tử lập tức hôn mê.

Diệp Huyền lấy chiếc nhẫn trữ vật mà nam tử đang đeo trên tay, sau đó hắn lấy ra một chiếc bình ngọc màu trắng.

Đây là thứ hắn lấy được từ Thác Bạt Ngạn...

Diệp Huyền đổ ra một viên đan dược màu đỏ cho nam tử ăn vào, sau đó lặng lẽ đưa nam tử ra khỏi đại điện.

Sau khi trời sáng, ở cửa Vân Không Thành đột nhiên xuất hiện một đám yêu quái hình heo, mà trong đám yêu quái hình heo này còn có một nam tử bịt đầu, trần truồng.

Mà lúc này, nam tử này đang làm loại chuyện xấu hổ không thể miêu tả kia với đám yêu quái hình heo này...

Vô số người bị cảnh tượng này thu hút, rất nhanh, càng ngày càng nhiều người tụ tập về phía này.

Người càng ngày càng đông, cuối cùng ngay cả trên tường thành cũng đứng đầy người, mọi người đều chỉ trỏ bàn tán.

Mà đúng lúc này, tấm vải đen trên đầu nam tử trong đám yêu quái hình heo đột nhiên bị xé rách, lúc này, mọi người nhìn thấy dung mạo thật của nam tử.

Khi nhìn thấy dung mạo của nam tử, mọi người ở đây đều ồ lên...

“Là thiếu thành chủ Lục Hiên Minh!”

“Trời đất, Lục Hiên Minh dám...”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)