Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 250: Đừng nói nữa, hôn ta!

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Huyền im lặng hồi lâu.

Theo hắn thấy, Thanh Châu tình cảnh như thế này, mọi người lẽ ra nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau đối mặt.

Bởi vì, môi hở răng lạnh!

Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp sự ích kỷ của lòng người!

Ích kỷ!

Đây chính là bản tính xấu xa của con người.

Mỗi người đều ích kỷ, Diệp Huyền ta cũng rất ích kỷ. Nhưng ta hiểu rõ một điều, có đôi khi không thể ích kỷ.

Trung Thổ Thần Châu tiến vào Thanh Châu, việc này giống như quốc gia của mình bị ngoại địch xâm lược, lúc này, nếu trong lòng còn ôm ý nghĩ “Việc không liên quan đến mình”, vậy người này chắc chắn là vô cùng ngu xuẩn.

Hiện tại không liên thủ chống cự, sau này sẽ không có năng lực chống cự; bây giờ nhìn người khác chết, sau này người khác sẽ nhìn mình chết!

Nếu là quốc nạn, đương nhiên mọi người đều có trách nhiệm!

Lục Cửu Ca nhẹ giọng nói: “Những người này vẫn còn may mắn, cho rằng tu sĩ Trung Thổ Thần Châu tiến vào Thanh Châu chỉ là vì ngươi, chỉ cần Diệp Huyền ngươi chết, tất cả sẽ yên ổn. Đáng tiếc, bọn họ không hiểu, ngươi vừa chết, bọn họ sẽ chết càng nhanh hơn, càng thảm hơn!”

Diệp Huyền đột nhiên cười nói: “Kệ bọn họ đi!”

Lục Cửu Ca nhìn Diệp Huyền: “Không tức giận?”

Diệp Huyền hỏi ngược lại: “Vì sao phải tức giận?”

Lục Cửu Ca nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cười nói: “Diệp Huyền ta muốn bảo vệ mảnh đất Thanh Châu này, nhưng ta không thể yêu cầu mỗi người đều phải bảo vệ. Ta có thể làm chính là, liên hợp với những người nguyện ý cùng nhau bảo vệ mảnh đất này, còn những người không muốn đến cũng không sao, đó là lựa chọn của họ, kệ họ.”

Nói đến đây, nụ cười của hắn dần dần biến mất: “Nhưng hãy ghi nhớ những thế gia và tông môn không muốn đến kia, sau này, chỉ cần là địa bàn của Diệp Huyền ta, sẽ không cho phép bọn họ xuất hiện. Ngoài ra, những thế gia và tông môn này, không còn là đối tượng được Thương Lan Đạo Binh bảo vệ.”

Lục Cửu Ca khẽ gật đầu: “Hiểu rồi. Ma Tông và Quỷ Tông đã tiến vào Thanh Châu, thẳng tiến đến Khương quốc chúng ta, ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?”

Diệp Huyền cười mà không nói.

Lục Cửu Ca nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ý gì?”

Diệp Huyền chỉ vào mặt mình, cười nói: “Ngốc ạ, không thấy ta đang cười sao? Ý của ta là mỉm cười đối mặt!”

Nói xong, hắn cười lớn, xoay người rời đi.

Lục Cửu Ca: “...”

Diệp Huyền đi tới hậu sơn, hắn đi đến một vách núi, đứng ở bên cạnh, gió núi thổi tới, thật mát mẻ.

Một lão giả đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, người tới chính là Tư Đồ Minh.

Tư Đồ Minh nhìn Diệp Huyền: “Lần này Ma Tông và Quỷ Tông cử toàn bộ tông môn đến đây, ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?”

Diệp Huyền nói: “Nói qua về đội hình của bọn họ.”

Tư Đồ Minh trầm giọng nói: “Chân Ngự Pháp Cảnh ước chừng có sáu vị, Ngự Pháp Cảnh ít nhất hơn hai mươi vị, ngoài ra, Vạn Pháp Cảnh cũng có khoảng bốn mươi người, Thần Hợp Cảnh cũng ít nhất gần hai trăm người. Hơn nữa, hai tông đều có một đạo binh riêng, hai đạo binh này, số lượng không rõ, nhưng về mặt chiến lực sẽ không yếu hơn Thương Lan Đạo Binh của ngươi.”

Diệp Huyền hỏi: “Chỉ có vậy?”

Tư Đồ Minh lắc đầu: “Loại tông môn như Ma Tông, Quỷ Tông này, tự nhiên đều có át chủ bài của mình, còn át chủ bài là gì thì không biết được.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Huyền: “Ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?”

Diệp Huyền trầm mặc một lát rồi nói: “Chân Ngự Pháp Cảnh, giao cho các ngươi, còn lại, giao cho ta.”

Tư Đồ Minh trầm giọng nói: “Chân Ngự Pháp Cảnh, chúng ta sẽ giải quyết. Nhưng mà, nhìn tình hình hiện tại, cho dù chúng ta giải quyết được cường giả Chân Ngự Pháp Cảnh của Ma Tông và Quỷ Tông, ngươi cũng không cản được hai tông này.”

Diệp Huyền cười nói: “Vậy ta có thể đầu hàng không?”

Sắc mặt Tư Đồ Minh lạnh xuống, lúc này, Diệp Huyền cười toe toét: “Đừng giận, chỉ đùa thôi. Ta đương nhiên biết, tình hình hiện tại, cho dù ta đầu hàng, bọn họ cũng sẽ không tha cho ta.”

Tư Đồ Minh lạnh lùng nói: “Ngươi biết là tốt!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ giọng nói: “Vẫn là câu nói đó, các ngươi ngăn cản cường giả Chân Ngự Pháp Cảnh của Ma Tông và Quỷ Tông, còn lại giao cho ta là được.”

Tư Đồ Minh nhìn Diệp Huyền: “Vậy chúng ta hãy chờ xem!”

Nói xong, hắn xoay người biến mất.

Tư Đồ Minh đi không lâu, Mặc Nguyên đi tới sau lưng Diệp Huyền, hắn lấy ra một cái hộp đưa cho Diệp Huyền, bên trong hộp là mười hai kim nhân.

Diệp Huyền nhận lấy cái hộp, Mặc Nguyên nói: “Ta đã dùng tài hoa Nho đạo của ta gia trì lại mười hai kim nhân này, chúng bây giờ đã khác trước, nếu như thúc giục, cho dù là cường giả Chân Ngự Pháp Cảnh cũng có thể chống lại! Tuy nhiên, thúc giục một lần, cần ít nhất một ngàn vạn linh thạch cực phẩm.”

Một ngàn vạn!

Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Không đắt!”

Mặc Nguyên nhìn thẳng Diệp Huyền: “Là một kim nhân một ngàn vạn!”

Tay Diệp Huyền run lên, suýt nữa ném cái hộp ra ngoài!

Thúc giục mười hai kim nhân một lần, ít nhất phải tốn một ức hai ngàn vạn

Mặc Nguyên nói: “Thời khắc mấu chốt, hẳn là có chút tác dụng.”

Diệp Huyền cười khổ: “Đương nhiên là có tác dụng, chỉ là nó quá hao tổn linh thạch.”

Mặc Nguyên vỗ vai Diệp Huyền: “Không sao, dù sao ngươi cũng nhiều linh thạch mà...”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Diệp Huyền: “...”

Mặc Nguyên đi rồi, Diệp Huyền lại đứng một mình một lúc, không biết qua bao lâu, Diệp Huyền lấy ra một tấm Truyền Âm Phù...

Thanh Châu.

Ma Tông và Quỷ Tông mang theo mấy vạn người thẳng tiến Khương quốc, mà khắp Thanh Châu đều đang đồn đại, chính là vì Diệp Huyền, Ma Tông và Quỷ Tông mới đến Thanh Châu.

Nếu như không có Diệp Huyền, Ma Tông và Quỷ Tông cùng với những tu sĩ Trung Thổ Thần Châu kia sẽ không đến Thanh Châu... Lời đồn đại lan rộng, một số người ở Thanh Châu lại yêu cầu Diệp Huyền đi chết, để bảo toàn Thanh Châu!

Loại lời nói này càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, ngay cả Khương quốc cũng xuất hiện những lời này.

Trong hoàng cung Khương quốc.

Khương Việt Thiên ngồi ở cửa đại điện, dưới chân hắn có một con chó nhỏ màu đen nằm sấp, mà trước mặt hắn, có một nam tử trung niên đang đứng, người này chính là quốc chủ Khương quốc.

Quốc chủ Khương quốc trầm giọng nói: “Trong Khương quốc ta cũng đã xuất hiện rất nhiều lời bất lợi cho tiểu hữu Diệp Huyền...”

Khương Việt Thiên lạnh nhạt nói: “Toàn bộ trục xuất khỏi Khương Quốc! Còn nữa, phàm là thành viên hoàng thất Khương Quốc ta, nếu như cũng có người như thế, toàn bộ giáng xuống thứ dân, trục xuất khỏi Khương Quốc.”

Quốc chủ Khương quốc do dự một chút, rồi nói: “Liệu có quá khích không?”

Khương Việt Thiên nhìn quốc chủ Khương quốc: “Quá khích cái gì? Chẳng lẽ, ngươi cũng cho rằng vì Diệp Huyền mà Thanh Châu mới trở nên như vậy?”

Quốc chủ Khương quốc lắc đầu: “Tất nhiên không phải. Sở dĩ Thanh Châu xuất hiện những tin đồn nhảm nhí này, hẳn là do Ma Tông và Quỷ Tông gây nên, mục đích của chúng rõ ràng là muốn tiểu hữu Diệp Huyền và tu sĩ Thanh Châu nảy sinh hiềm khích, để tiểu hữu Diệp Huyền bị tu sĩ Thanh Châu cô lập!”

Khương Việt Thiên lạnh nhạt nói: “Đáng tiếc đạo lý đơn giản như vậy, rất nhiều người lại không hiểu, hoặc là nói, rất nhiều người căn bản không muốn hiểu.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời: “Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới, Thương Lan châu đã biến thành tử châu... Nếu Diệp Huyền chết, Thanh Châu sẽ lập tức trở thành Thương Lan châu tiếp theo, mà những người Thanh Châu này, sẽ sống không bằng chó. Truyền lệnh xuống, Khương quốc ta, toàn lực ủng hộ tiểu hữu Diệp Huyền, nguyện cùng hắn sống chết có nhau.”

Quốc chủ Khương quốc khẽ hành lễ, rồi xoay người rời đi.

Thương Lan học viện.

Lúc này bầu không khí ở Thương Lan học viện khá ngưng trọng, bởi vì mọi người đều biết, Ma Tông và Quỷ Tông sắp đến.

Đây không phải là thế lực bình thường, mà là thế lực đỉnh cấp đến từ Trung Thổ Thần Châu!

Thương Lan học viện so với hai tông này, thực lực chênh lệch quá lớn.

Tuy nhiên, toàn bộ Thương Lan học viện, không một ai rời đi!

Vì Ma Tông và Quỷ Tông di chuyển bằng vân thuyền, cho nên tốc độ rất nhanh, chỉ trong một ngày đã tiến vào Sở quốc, mà Sở quốc trực tiếp đầu hàng.

Ma Tông và Quỷ Tông không làm loạn, ngược lại, còn trấn an Sở quốc, cách làm này càng khiến người Thanh Châu tin tưởng một việc, đó là Ma Tông và Quỷ Tông đến Thanh Châu chỉ là vì Diệp Huyền, chứ không phải nhằm vào toàn bộ tu sĩ Thanh Châu.

Trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ Thanh Châu thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, một số người bắt đầu hả hê.

Đặc biệt là Việt quốc trước kia, càng trực tiếp bày tỏ thái độ đứng về phía Ma Tông và Quỷ Tông, muốn lên án Diệp Huyền, báo thù xưa.

Không chỉ Việt quốc, một số thế gia và tông môn cũng đầu hàng Ma Tông và Quỷ Tông...

Ma Tông và Quỷ Tông không dừng lại ở Sở quốc, mà tiếp tục tiến lên. Với tốc độ hiện tại của chúng, nhiều nhất là ba canh giờ sẽ đến Khương quốc.

Thương Lan học viện, Lục Cửu Ca đột nhiên đến bên ngoài phòng Diệp Huyền: “Quốc chủ Ninh quốc Thác Bạt Ngạn mang theo một vạn tinh nhuệ, còn có một trăm Kim Ngô Vệ, nói là nguyện ý cùng Thương Lan học viện chúng ta đồng sinh cộng tử.”

Im lặng một lát, trong phòng truyền ra giọng nói của Diệp Huyền: “Ta biết rồi.”

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một nữ tử bước vào.

Trong phòng, Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía cửa, người bước vào không phải Lục Cửu Ca, mà là Thác Bạt Ngạn!

Thác Bạt Ngạn mặc một bộ khinh giáp màu trắng mây, bộ giáp hơi bó sát, thân hình nàng vốn đã đầy đặn, dưới sự tôn lên của bộ khinh giáp này, thân hình nàng vô cùng nóng bỏng.

Mà mái tóc đen dài của nàng được búi cao lên, cộng thêm vẻ mặt uy nghiêm của nàng, trông rất là anh khí.

Thác Bạt Ngạn đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng cứ nhìn hắn như vậy, không nói gì.

Diệp Huyền cũng không nói gì.

Hai người cứ giằng co như vậy khoảng nửa canh giờ, Diệp Huyền lên tiếng trước: “Ngồi đi!”

Thác Bạt Ngạn không ngồi, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngày đó ta chỉ nói một câu, vậy mà khiến ngươi tức giận như vậy sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Hơi tức giận. Ta đến Ninh quốc chỉ là muốn giúp ngươi, chứ không có ý đồ gì khác.”

Thác Bạt Ngạn hơi cúi đầu: “Câu nói đó, là ta sai rồi.”

Diệp Huyền cười khổ, nghe Thác Bạt Ngạn nói vậy, hắn đột nhiên cảm thấy mình hơi nhỏ nhen. Nhưng mà, hôm đó hắn thật sự rất tức giận, bởi vì hắn đi giúp Thác Bạt Ngạn chỉ đơn thuần là muốn giúp nàng, chứ không phải muốn đạt được thứ gì!

Câu nói lúc trước của Thác Bạt Ngạn, đối với hắn mà nói, xem như là một loại xem thường, nói nặng chính là vũ nhục, cho nên hắn mới tức giận!

Thác Bạt Ngạn liếc nhìn Diệp Huyền: “Cho dù tức giận, cũng không đến mức tuyệt tình như vậy, bỏ đi không một lời từ biệt.”

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Lúc ấy ta rất tức giận!”

Nói xong, hắn chỉ chỉ mặt mình, “Biết không? Chỉ dựa vào khuôn mặt anh tuấn này của ta, nữ nhân mơ ước ta có thể xếp hàng dài từ Thanh Châu đến Trung Thổ Thần Châu. Vậy mà ngươi lại nói ta đi giúp ngươi là bởi vì thân thể của ngươi, ngươi nói xem, ta có thể không tức giận sao? Ta...”

“Ta không nói!” Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói.

“Ngươi nói rồi!” Diệp Huyền nghiêm túc nói.

Thác Bạt Ngạn nhìn thẳng Diệp Huyền, “Không nói!”

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Thác Bạt Ngạn đột nhiên đi đến trước mặt hắn: “Đừng nói nữa, hôn ta!”

Diệp Huyền: “...”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)