Rời khỏi Võ Các, Tần Quan dẫn Diệp Huyền đến một ngọn núi cao trong thành, trên đỉnh núi có một căn nhà tre, trước nhà tre là một vườn rau, bên trong trồng đủ loại rau củ, giữa vườn rau còn có một chiếc xích đu.
Tần Quan ngồi lên xích đu, nàng nhẹ nhàng đu đưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Tinh không vô tận này, thật đẹp!”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, cười nói: “Đúng là rất đẹp!”
Tần Quan thu hồi ánh mắt, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, mỉm cười: “Tiểu Huyền Tử, ngươi có biết chuyện xưa của phụ thân ngươi và phụ thân ta không?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây