Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Mọi người trong sân nhìn chằm chằm Diệp Huyền, mẹ kiếp, bọn ta còn chưa động thủ đâu! Tên này không chỉ vừa lên đã động thủ, còn muốn bọn ta gọi người đến?
Rốt cuộc là ai gây sự với ai?
Trước mặt Diệp Huyền, tuy rằng nam tử trung niên kia cố gắng trấn định, nhưng mồ hôi lạnh trên mặt hắn vẫn không ngừng chảy xuống.
Hắn biết, mình đã nghiêm trọng đánh giá thấp thực lực của Diệp Huyền.
Bởi vì hắn thế nhưng là Vạn Pháp Cảnh!
Mà vừa rồi, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị kiếm kề sát mi tâm!
Mà giờ khắc này, đầu óc hắn dần dần tỉnh táo, rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Hộ Giới Minh tốn nhiều tiền thưởng như vậy để treo giải thưởng cho Diệp Huyền, mà Diệp Huyền vẫn còn sống.
Hắn đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền lại đột nhiên nói: “Gọi người!”
Nam tử trung niên do dự một chút, sau đó nói: “Các hạ, ta nhận thua, ta nguyện ý lập tức rời khỏi Khương quốc, ta...”
“Nói nhảm cái gì!”
Diệp Huyền đột nhiên nổi giận nói: “Ngươi đường xa mà đến, còn chưa đánh đã muốn đi? Có phải là xem thường ta không? Có phải là xem thường ta không?”
Nói xong, hắn đột nhiên chém xuống một kiếm.
Xuy!
Một cánh tay của nam tử trung niên lập tức bay ra ngoài!
Máu tươi như trụ!
Mọi người đều kinh ngạc!
Tên này mẹ nó là kẻ điên sao?
Rất nhiều người không nhịn được lùi về phía sau.
Sắc mặt nam tử trung niên trước mặt Diệp Huyền lúc này trắng bệch, trong mắt đã có vẻ kinh hoảng, người trước mắt này, xem ra có chút không bình thường!
Lúc này, kiếm của Diệp Huyền đặt trên cổ nam tử trung niên: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, gọi người đi, gọi người của cái tông môn gì đó của ngươi đến đây.”
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Thật sự muốn cá chết lưới rách sao?”
Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm chém xuống.
Xuy!
Cơ thể nam tử trung niên trực tiếp bị chém thành hai khúc, máu tươi văng đầy đất!
Sắc mặt mọi người đại biến, liên tục lùi về phía sau.
Diệp Huyền lấy ra một chiếc khăn lụa lau đi máu tươi trên thân kiếm: “Làm kẻ ác, còn mẹ nó dài dòng như vậy, ta xem thường ngươi!”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn hơn trăm người trước mặt, quát: “Còn nhìn cái gì nữa, các ngươi không phải đến giết ta sao? Động thủ đi!”
Mọi người đều lộ ra vẻ kiêng kị, rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai đây?
Một số người đã nảy sinh ý định rút lui!
Lúc này, một lão giả đột nhiên đi ra.
Ngự Pháp Cảnh!
Lão giả gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Mọi người chớ để hắn hù dọa! Dù Diệp Huyền có yêu nghiệt đến đâu thì cũng chỉ một người, chúng ta đây có hơn trăm người, sợ hắn làm gì?”
Diệp Huyền vội vàng gật đầu: “Có lý, rất có lý! Nhưng mà, ta xin nhắc nhở, Vạn Pháp cảnh bình thường, ta cơ bản có thể miểu sát, Ngự Pháp cảnh bình thường cũng vậy, thật đấy, ta không nói đùa, nếu các ngươi muốn giết ta, chút người này vẫn là không đủ, ta chân thành khuyên các ngươi nên gọi thêm người đến, nếu không, đánh giá sai lầm về ta sẽ khiến các ngươi không thấy được mặt trời ngày mai đâu.”
Trước mặt Diệp Huyền, lão giả kia gằn giọng: “Diệp Huyền, ngươi muốn hù dọa ai? Ngươi cho rằng lão phu bị ngươi hù dọa được sao? Ngươi...”
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên giẫm mạnh chân phải xuống đất, cách đó mười trượng...
Xuy!
Đầu lão giả kia lập tức bay ra ngoài!
Máu phun ra như trụ, vô cùng tanh tưởi!
Giết người trong vòng mười trượng!
Thấy lão giả bị miểu sát, tất cả mọi người đều kinh hãi, vội vàng lùi lại.
Diệp Huyền thu chiếc nhẫn trữ vật trên tay lão giả, lắc đầu thở dài: “Thế đạo này làm sao vậy? Ta nói thật mà chẳng ai tin...”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn mọi người: “Các ngươi không gọi người, vậy ta sẽ ra tay!”
Dứt lời, hắn lập tức xông ra ngoài.
Nói là làm!
Ngay khi Diệp Huyền xông ra, sắc mặt hơn trăm người lập tức đại biến, lúc này, trong đám người đột nhiên có người hét lớn: “Giết Diệp Huyền, phú tam đại! Giết...”
Lời còn chưa dứt, đầu kẻ đó đã bay ra ngoài.
Trong đám đông, kiếm khí tung hoành, đầu người bay tứ tung...
Thấy Diệp Huyền như sát thần, rất nhiều người hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, quay đầu bỏ chạy, nhưng phi kiếm của Diệp Huyền còn nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, trong sân chỉ còn lại chưa đến hai mươi người, mà hai mươi người này cũng không đánh trả, chỉ điên cuồng chạy trốn...
Diệp Huyền không đuổi theo, vì kỵ binh Thương Lan trong thành đã đuổi ra ngoài rồi.
Diệp Huyền tay cầm trường kiếm nhuốm máu đi đến một bên, trước mặt hắn là một nam tử đang nằm co giật, vẫn chưa chết hẳn.
Diệp Huyền mặt không đổi sắc, vung kiếm xuống, thanh kiếm lập tức đâm xuyên qua đầu nam tử, thân thể hắn co giật mạnh một cái rồi tắt thở.
Tàn nhẫn?
Đối với Diệp Huyền, ở loạn thế này, nếu không tàn nhẫn thì không sống được lâu. Đặc biệt là đối với kẻ địch, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân và người bên cạnh.
Diệp Huyền thu kiếm, thu hết nhẫn trữ vật trên người những thi thể, thần thức hắn quét qua, hơn tám mươi chiếc nhẫn trữ vật, tổng cộng có một trăm chín mươi triệu linh thạch cực phẩm...
Ngoài ra, trong nhẫn trữ vật còn có rất nhiều thứ linh tinh khác, linh khí Chân giai có hơn mười món, linh khí Minh giai cũng có hơn ba mươi món... Nói chung, thu hoạch không nhỏ. Đặc biệt là linh khí Chân giai, có thể giảm bớt một phần lớn chi tiêu của Thương Lan học viện, vì những trang bị này có thể dùng cho đạo binh Thương Lan và học viên Thương Lan học viện.
Còn những thứ khác, bán lấy vài chục triệu linh thạch cực phẩm cũng không thành vấn đề!
Nói cách khác, lần này thu nhập gần hai trăm triệu linh thạch cực phẩm.
Đây quả là một khoản tài phú lớn.
Nhưng đối với hắn mà nói, vẫn chưa đủ, còn kém xa...
Hai trăm triệu linh thạch cực phẩm này hắn không đưa cho Lục Cửu Ca mà tiếp tục dùng để thôn phệ, khôi phục Giới Ngục Tháp.
Bởi vì hiện tại, người có chiến lực mạnh nhất ở Thương Lan học viện chính là hắn, hắn tuyệt đối không thể gục ngã, mà Giới Ngục Tháp chính là át chủ bài mạnh nhất của hắn, nhất định phải khôi phục.
Lúc này, đám kỵ binh Thương Lan đã trở về. Trong đó, có hơn hai mươi kỵ binh tay cầm đầu lâu nhuốm máu.
Một kỵ binh Thương Lan xuống ngựa, đi đến trước mặt Diệp Huyền, hai tay dâng lên hơn hai mươi chiếc nhẫn trữ vật.
Diệp Huyền lắc đầu: “Chia cho anh em đi.”
Nói xong, hắn cầm kiếm xoay người đi vào thành, khi đến cửa thành, hắn đột nhiên dừng lại, nói: “Xử lý những thi thể này! Còn nữa, truyền lệnh xuống, toàn bộ Thương Lan học viện chuyển sang trạng thái phòng bị nghiêm ngặt, nói ta bị trọng thương, đang chữa thương!”
Dứt lời, hắn đã vào trong thành.
Ngoài thành, một trăm kỵ binh Thương Lan đồng loạt cúi chào Diệp Huyền, sau đó xoay người rời đi.
Trong phòng, Diệp Huyền ngồi xếp bằng, tiếp tục thôn phệ.
Một lúc lâu sau, nhẫn trữ vật của hắn đã trống không.
Diệp Huyền im lặng hồi lâu.
Chín trăm triệu linh thạch cực phẩm.
Giới Ngục Tháp đến giờ đã thôn phệ chín trăm triệu linh thạch cực phẩm rồi mà vẫn không có động tĩnh gì!
Hố không đáy!
Nó thực sự có thể là một cái hố không đáy, Diệp Huyền có chút do dự, không biết có nên tiếp tục cho nó thôn phệ nữa hay không...
Bởi vì nếu nó cần thôn phệ đến một trăm tỷ linh thạch cực phẩm mới khôi phục được thì hắn biết đi đâu kiếm nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?
Cướp cũng không cướp nổi!
Thật sự phải từ bỏ sao?
Diệp Huyền có chút mờ mịt, bởi vì nếu tiếp tục như vậy, hắn có thể sẽ tự kéo mình xuống vực thẳm!
Đúng lúc này, Giới Ngục Tháp trong cơ thể hắn đột nhiên rung lên.
Diệp Huyền sững người, vội vàng cảm nhận Giới Ngục Tháp, nhưng nó vẫn không có động tĩnh gì.
Nhưng hắn chắc chắn, vừa rồi Giới Ngục Tháp đã động đậy!
Rõ ràng, đây có thể là một loại ám thị nào đó!
Trong phòng, Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định thử tiếp, không muốn từ bỏ như vậy.
Vì đã tốn chín trăm triệu linh thạch cực phẩm rồi, hơn nữa, có Giới Ngục Tháp cũng coi như có thêm một biện pháp bảo vệ bản thân.
Nhưng vấn đề là, hắn hiện tại không có linh thạch cực phẩm nữa!
Nghèo!
Diệp Huyền lắc đầu thở dài, vừa mới có được hai trăm triệu linh thạch cực phẩm, chớp mắt đã tiêu hết. Tốc độ tiêu tiền này khiến chính hắn cũng thấy kinh sợ. Hơn nữa, hai trăm triệu này tiêu xài chẳng khác nào muối bỏ bể, chỉ tạo ra chút sóng nhỏ rồi biến mất.
Tuy rằng Giới Ngục Tháp đã có chút phản ứng, nhưng hắn vẫn thấy hơi bất an, bởi vì rốt cuộc cần bao nhiêu linh thạch cực phẩm nữa thì hắn vẫn không biết.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một lão giả bước vào.
Tư Đồ Minh!
Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, trầm giọng nói: “Gõ cửa hẳn là không khó khăn gì, phải không?”
Tư Đồ Minh cười lạnh: “Ta đến để nhắc nhở ngươi, ba dong binh đoàn đứng đầu Trung thổ Thần Châu đã đến, hơn nữa bọn chúng còn liên thủ, mục tiêu của bọn chúng chính là ngươi.”
Diệp Huyền hỏi: “Có Chân Ngự Pháp cảnh không?”
Đối với hắn hiện tại, chỉ có cường giả Chân Ngự Pháp cảnh mới có thể uy hiếp tính mạng hắn. Đương nhiên, nếu là cường giả Chân Vạn Pháp cảnh như Liên Vạn Lý thì cũng có thể tạo thành uy hiếp rất lớn.
Tư Đồ Minh lạnh nhạt nói: “Ngươi nói xem?”
Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: “Đánh không lại, phải chạy!”
Tư Đồ Minh hơi tức giận: “Ngươi dù sao cũng là kiếm tu, sao lại nhát gan như vậy?”
Diệp Huyền nhún vai: “Chân Ngự Pháp cảnh! Ta đánh không lại!”
Tư Đồ Minh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Yên tâm, cường giả Chân Ngự Pháp cảnh, nếu bọn chúng ra tay, chúng ta sẽ tự giải quyết. Nhưng những kẻ còn lại thì phải dựa vào ngươi.”
Diệp Huyền gật đầu: “Vậy thì không thành vấn đề.”
Tư Đồ Minh lạnh lùng nói: “Không thành vấn đề? Tốt nhất ngươi đừng khinh địch! Ba dong binh đoàn kia đều không phải hạng tầm thường, nhất là Hoàng Tuyền dong binh đoàn đứng đầu, những kẻ này rất thần bí, dù là chúng ta cũng không tra được lai lịch thực sự của một số thành viên, về mặt thực lực, lão đại của bọn chúng chính là kẻ đứng thứ ba trên Yêu Nghiệt Bảng.”
Nói đến đây, hắn ngừng một chút, rồi lại nói: “Còn có một điểm, có một số người tuy không có tên trên Yêu Nghiệt Bảng, nhưng không có nghĩa là bọn chúng không mạnh, chỉ là vì bọn chúng không đi tranh hạng mà thôi. Giống như ngươi, tuy ngươi không đi tranh hạng, nhưng cũng không ai dám nói ngươi không được. Hiểu chưa?”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Hiểu rồi, yên tâm, ta sẽ không khinh địch.”
Nói đến đây, hắn do dự một chút, rồi lại nói: “Có một việc... Ta cần trang bị, đan dược, võ kỹ...”
Tư Đồ Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyền, Diệp Huyền thở dài: “Haiz, ta biết các ngươi cho rằng ta tham lam, nhưng các ngươi thử nghĩ xem, một mình ta làm sao có thể chống lại cả Trung thổ Thần Châu? Ta không bồi dưỡng ra một số người thì làm sao chống lại bọn chúng? Bọn chúng chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng có thể giết ta! Hoặc là, các ngươi phái người đến cùng ta cũng được, Diệp Huyền ta nguyện ý làm tiên phong, ta...”
Nói đến đây, hắn nghiêm túc nói: “Nếu các ngươi thật sự thấy khó làm thì cũng không sao, ta sẽ dẫn đệ tử Thương Lan học viện rời khỏi Thanh Châu, nếu không được thì ta sẽ đầu hàng, dù sao hiện tại, ta và Hộ Giới Minh vẫn chưa đến mức phải liều chết.”
Tư Đồ Minh nhìn chằm chằm Diệp Huyền hồi lâu, cuối cùng, hắn xoay người rời đi, khi đến cửa, hắn đột nhiên nói: “Ngày mai sẽ cho ngươi câu trả lời!”
Nói xong, hắn liền biến mất.
Ps: Độc giả 'Tiêu Dao Tử' của quân đoàn liếm cẩu, hôm qua ngươi nhắn tin riêng hỏi ta bệnh bất lực chữa thế nào, ta chỉ là người viết sách, thực sự không biết chữa bệnh này thế nào...