Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 177: Quá đẹp trai, quá phiền phức!

Chương Trước Chương Tiếp

Quốc chủ Việt Quốc phải chết!

Đây là thái độ của Diệp Huyền!

Việt Quốc và Sở Quốc phát động chiến tranh với Khương Quốc, vô số binh lính Khương Quốc đã chết, hai nước phải trả giá đắt!

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi đại điện, hắn đi thẳng tới quốc khố của Việt Quốc.

Còn trong đại điện, tiếng khóc than vang lên khắp nơi.

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền rời khỏi hoàng cung Việt Quốc.

Lần này, Diệp Huyền không chọn cưỡi Hắc Lang mà đi bằng vân thuyền của Túy Tiên lâu, vì trên vân thuyền, hắn có thể kiểm kê bảo vật của mình!

Còn về Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc ở Trung Thổ Thần Châu, hiện tại hắn sẽ không tới đó chịu chết, đừng thấy Khương Quốc thắng lợi! Nhưng Thương Mộc học viện và Ám giới vẫn chưa bị thương nặng, nhất là Đại Vân đế quốc, quốc lực vẫn còn!

Phải từ từ!

Hiện tại, việc cấp bách của hắn là tăng cường thực lực của mình, tăng cường thực lực của người bên cạnh, còn có, thành lập đạo binh của Thương Lan học viện!

Trên cả vân thuyền chỉ có một mình Diệp Huyền là khách, đây là điều Túy Tiên lâu tạo điều kiện cho hắn.

Trong một căn phòng sang trọng, Diệp Huyền ngồi trên sàn, lúc này, hắn đang kiểm kê bảo vật.

Cướp sạch Sở Quốc và Việt Quốc, hắn thu hoạch được không ít thứ!

Trong đó, chỉ riêng vàng đã có mười bốn ức, cộng thêm số hắn có, hiện tại hắn có khoảng mười sáu ức vàng! Ngoài vàng ra, còn có hơn hai trăm vạn linh thạch cực phẩm, mười hai viên linh thạch ngọc phẩm. Công pháp, võ kỹ, thân pháp địa giai, cộng lại có tới hai mươi lăm bộ, cộng thêm số hắn tích lũy được, có khoảng ba mươi lăm bộ!

Còn linh khí cực phẩm, lần này hắn thu được ba mươi sáu món, cộng thêm số hắn tích lũy được trước đó, chỉ riêng linh khí cực phẩm, hắn đã có tới tám mươi lăm món!

Ngoài ra, cũng có linh khí Minh giai, nhưng không nhiều, chỉ có khoảng sáu món. Lần này hắn khá may mắn, trong đó có hai thanh kiếm!

Kiếm!

Diệp Huyền cầm hai thanh kiếm lên xem, hai thanh kiếm này khác với Tật Ảnh kiếm, một thanh có thân kiếm rộng, trên thân kiếm có vân như tia chớp, chuôi kiếm đen nhánh, sờ vào lạnh buốt; còn thanh kia có thân kiếm mỏng hơn, kiếm dài hơn một chút, hai lưỡi kiếm tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.

Hai thanh kiếm hạ phẩm Minh giai!

Thôn phệ?

Diệp Huyền không chút do dự, trực tiếp thôn phệ.

Hai thanh kiếm vừa vào cơ thể, lập tức hóa thành vô số năng lượng tản ra khắp người Diệp Huyền...

Thông U Cảnh!

Với thực lực hiện tại, hắn vẫn chưa đủ sức đánh với Vạn Pháp Cảnh, nhưng nếu đạt tới Thần Hợp Cảnh thì hoàn toàn có thể đánh với Vạn Pháp Cảnh, dù không thắng cũng không đến mức không có sức đánh trả. Còn nếu giờ phút này hắn đối đầu với cường giả Vạn Pháp Cảnh thì chắc chắn sẽ bị đánh bại!

Nhất định phải đạt tới Thần Hợp Cảnh!

Còn hai thanh Tật Ảnh kiếm, hắn không thôn phệ, vì hai thanh kiếm này hiện tại rất hữu dụng với hắn, không hề kém Linh Tú kiếm!

Hiện tại khi giao chiến, hai thanh phi kiếm này có lực sát thương rất lớn!

Hai thanh kiếm này có thể giữ lại, hơn nữa, với tài lực hiện tại của hắn, sau này hoàn toàn có thể nhờ Túy Tiên lâu tìm thêm kiếm!

Trong vân thuyền, Diệp Huyền điên cuồng thôn phệ năng lượng của Minh giai, khí tức của hắn cũng tăng lên, Linh Tú kiếm trong cơ thể cũng khẽ rung động, không ngừng hấp thu năng lượng.

Bên ngoài.

Những chuyện Diệp Huyền làm ở Sở Quốc và Việt Quốc nhanh chóng lan truyền khắp Thanh Châu.

Hiện tại danh tiếng của Diệp Huyền ở Thanh Châu có thể nói là đang ở đỉnh cao!

Còn ở Khương Quốc, danh vọng của Diệp Huyền đã đạt tới đỉnh điểm, mỗi ngày đều có vô số người tới dưới chân núi Thương Lan học viện, có người muốn xin vào Thương Lan học viện, cũng có người muốn gặp Diệp Huyền...

Còn về Ám giới, Thương Mộc học viện và Đại Vân đế quốc, từ sau trận chiến ở thành Khai Dương, ba thế lực này không có động tĩnh gì!

Một ngày sau, vân thuyền tới Khương Quốc, sau khi vân thuyền dừng lại, Diệp Huyền không xuống thuyền.

Trên boong thuyền, hai cô gái xinh đẹp khẽ nói chuyện.

“Hôm qua ta thấy vị kiếm tu kia đó!”

“Nhìn thế nào?”

“Đẹp trai lắm! Chỉ là sau khi vào phòng riêng thì không thấy ra nữa, chúng ta cũng không thể vào, haiz...”

“Oa, nhìn ngươi mê trai kìa, người ta là Kiếm Chủ đấy, ngươi đừng mơ tưởng nữa.”

“Kiếm Chủ thì sao? Hay là, chúng ta bỏ thuốc hắn đi?”

“Ái chà, con nhỏ chết tiệt này, ngươi cũng không biết xấu hổ...”

“Khụ!”

Một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau hai cô gái.

Hai cô gái quay lại, thấy người tới, hai người ngẩn ra, sau đó, mặt hai cô gái đỏ bừng, như ráng chiều, vô cùng e thẹn.

Người tới chính là Diệp Huyền.

Diệp Huyền đi xuống thuyền, khi sắp xuống, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt buồn bã: “Đẹp trai quá cũng là một loại phiền phức!”

Nói xong, hắn nhảy xuống vân thuyền.

Trên boong thuyền, hai cô gái xấu hổ che mặt.

Sau khi Diệp Huyền xuống thuyền, hắn đi thẳng tới Thương Lan học viện.

Hắn vẫn là Thông U Cảnh!

Thôn phệ hai thanh kiếm, cũng không để cho hắn đạt tới Thần Hợp cảnh, cũng không để cho Linh Tú kiếm tăng lên, điều này làm cho hắn có chút thất vọng.

Cùng lúc đó, hắn cũng phát hiện, sau khi hắn đạt tới Thông U Cảnh, yêu cầu đối với kiếm là càng ngày càng cao. Đặc biệt là Linh Tú Kiếm, muốn đạt tới Chân giai trung phẩm, không biết phải thôn phệ bao nhiêu thanh kiếm Minh giai. Ngay từ đầu hắn cho rằng nhiều nhất là bốn năm thanh, nhưng hiện tại xem ra, hắn nghĩ quá đơn giản rồi!

Hắn và Linh Tú Kiếm muốn tiến thêm một bước, e là còn cần ít nhất mười thanh kiếm Minh giai, hoặc là nhiều hơn!

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên cảm thấy mình lại nghèo rồi!

Không bao lâu, Diệp Huyền tiến vào trong thành, mà giờ khắc này, đế đô một mảnh hân hoan.

Khương Quốc thắng rồi!

Khi Sở quốc, Việt quốc cùng với học viện Thương Mộc và đại quân của đế quốc Đại Vân áp sát, dân chúng Khương quốc đương nhiên cũng hoảng sợ. Bởi vì nếu Khương quốc vong quốc, bọn họ chính là vong quốc nô, vận mệnh sẽ vô cùng bi thảm!

Nhưng Khương Quốc đã thắng rồi!

Nhìn bách tính hân hoan trong thành, trên mặt Diệp Huyền lộ ra một nụ cười.

Bảo vệ quốc gia?

Hắn không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết là, hắn cùng binh sĩ Khương Quốc cùng với học viên Thương Lan học viện liều chết đánh một trận ở Khai Dương thành, làm cho rất nhiều người sống sót!

Trách nhiệm!

Khi còn nhỏ, mẫu thân đột nhiên bỏ đi, lúc đó, nhìn muội muội nhỏ gầy, hắn lần đầu tiên có một loại cảm giác trách nhiệm.

Nhất định phải bảo vệ muội muội thật tốt!

Đây là trách nhiệm của người làm ca ca!

Sau khi lớn lên, thân là thế tử Diệp gia, lúc đó, trên người hắn lại nhiều hơn một phần trách nhiệm, vì gia tộc giành lấy lợi ích, vì gia tộc phấn đấu!

Mặc dù sau này gia tộc vứt bỏ hắn và muội muội, nhưng hắn chưa bao giờ thẹn với Diệp gia!

Mà bây giờ, hắn là viện trưởng Thương Lan học viện, hắn là quốc sĩ Diệp quốc, hắn là đại ca của Bạch Trạch và Mặc Vân Khởi.

Trách nhiệm vẫn luôn tồn tại, hơn nữa còn càng lúc càng lớn!

Mà nam nhân, nên gánh vác trách nhiệm thuộc về mình.

Mệt?

Đúng vậy, sẽ rất mệt. Nhưng nếu không có một thế gia tốt, không có một người cha tốt, nếu ngươi còn không thấy mệt, vậy ngươi chỉ có thể là một phế vật!

Nghĩ đến đây, đột nhiên, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể Diệp Huyền tản ra!

Diệp Huyền ngây người.

Kiếm ý này lại tự mình xuất hiện? Kiếm ý này có ý thức của riêng mình?

Diệp Huyền bị suy nghĩ của mình dọa giật mình!

Còn có một điều nữa, nếu đã là Thiện Ác kiếm ý, nói cách khác, có mặt thiện, vậy khẳng định cũng có mặt ác. Nhưng mà, mặt ác này ở đâu?

Ác Niệm Kiếm Ý, uy lực như thế nào?

Diệp Huyền có chút tò mò.

“Ngươi là Diệp quốc sĩ sao?”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến bên tai Diệp Huyền.

Diệp Huyền dừng bước lại, quay đầu nhìn lại, ở bên phải hắn, có một nữ tử cầm ô hoa điệp đang đứng, nữ tử dung mạo thanh lệ, dáng người rất đẹp, giờ phút này nữ tử đang đánh giá hắn, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Theo thanh âm của nữ tử vừa dứt, một số người chung quanh cũng nhao nhao nhìn về phía Diệp Huyền!

Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Ta không phải Diệp quốc sĩ, Diệp quốc sĩ anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, tài mạo song toàn, ngọc thụ lâm phong. Hắn tuấn tú không cách nào dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung, ta sao có thể là Diệp quốc sĩ? Ta không bằng một phần vạn của hắn!”

Nữ tử: “...”

Sau khi Diệp Huyền nói xong, mặt không đỏ, tim không loạn, hắn xoay người đi về phía xa.

Mà lúc này, nữ tử đột nhiên đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng lấy ra một bức họa, bên trong bức họa chính là Diệp Huyền.

Nữ tử nhìn bức họa một chút, sau đó lại nghiêng đầu nhìn Diệp Huyền một chút, nàng khẽ nói: “Rất giống!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, nữ tử đột nhiên chắn ở trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, “Có phải ngươi hay không?”

Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ, “Ngươi muốn làm gì?”

Nghe được lời nói của Diệp Huyền, ánh mắt nữ tử lập tức sáng lên, “Ngươi thật sự là hắn!”

Âm thanh vừa dứt, chiếc ô trong tay nàng đột nhiên khép lại, ngay sau đó, chiếc ô trong tay nàng chỉ thẳng vào giữa lông mày của Diệp Huyền.

Kiếm thế!

Kiếm ý!

Kiếm đạo tông sư!

Diệp Huyền trong lòng kinh hãi, nữ nhân này lại là một vị kiếm đạo tông sư, hơn nữa, chiếc ô trong tay nàng lại là một thanh kiếm Chân giai, nói đúng hơn là ô kiếm!

Diệp Huyền không nghĩ nhiều, một đạo kiếm ý đột nhiên chắn trước mặt hắn!

Thiện Niệm Kiếm Ý!

Thiện Niệm Kiếm Ý tạo thành một mặt thuẫn dày, cứng rắn chặn đứng ô kiếm của nữ tử!

Nhìn thấy kiếm ý của Diệp Huyền, trong mắt nữ tử hiện lên một tia kinh ngạc, “Kiếm ý thật kỳ lạ, ta chưa từng gặp qua!”

Âm thanh vừa dứt, tay ngọc của nàng nhẹ nhàng xoay tròn, ô kiếm đột nhiên mở ra.

Ầm!

Diệp Huyền trong nháy mắt bị chấn động đến mười trượng bên ngoài, nhưng ngay sau đó, một thanh phi kiếm trực tiếp đâm vào trên ô kiếm của nữ tử.

Ầm!

Nữ tử liên tục bị đẩy lùi, lần này, ước chừng bị đẩy lùi hai mươi trượng!

Sau khi nữ tử dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa, trong mắt có chút hưng phấn, “Kiếm chủ, ngươi thật sự đã đạt tới Kiếm Chủ.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi là do học viện Thương Mộc phái tới?”

Nữ tử hơi sững sờ, sau đó lắc đầu, “Ta tên Kiếm Sở Sở, Kiếm gia, đệ đệ ta tên Kiếm Tiểu Vương, ngươi hẳn là biết hắn, đúng không?”

Kiếm Tiểu Vương?

Diệp Huyền sững sờ, hắn tự nhiên biết, lúc trước ở bí cảnh Ninh quốc, Kiếm Tiểu Vương này cùng Cung Thanh Thành còn từng tương trợ hắn.

Kiếm Sở Sở đánh giá Diệp Huyền, “Ta vốn định đi Trung Thổ Thần Châu, nhưng đột nhiên nghe nói ngươi đạt tới Kiếm Chủ, cho nên, muốn tới tìm ngươi luận bàn một chút. Ngươi rất lợi hại, hiện tại ta có lẽ không đánh lại ngươi!”

Diệp Huyền cười nói: “Ngươi cũng không tệ!”

Kiếm Sở Sở đi tới trước mặt Diệp Huyền, có chút tò mò nói: “Ngươi làm cách nào đạt tới Kiếm Chủ? Có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm không?”

Diệp Huyền sững sờ, nàng này cứ thế quang minh chính đại hỏi như vậy sao? Chút nào cũng không kiêng kỵ?

Kiếm Sở Sở chớp chớp mắt, “Được không?”

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Hay là ngươi gia nhập Thương Lan học viện, ngày sau chúng ta có thể cùng nhau trao đổi kiếm đạo, thế nào?”

Kiếm Sở Sở không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu, “Được!”

Diệp Huyền: “...”

Ps: Vừa về Bắc Kinh, sau khi nghỉ ngơi một chút, qua một thời gian nữa sẽ khôi phục ba chương. Mọi người có ý kiến gì không? Không có? Tốt! Rất cảm ơn mọi người đã thông cảm! Ta yêu các ngươi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)