Hắc y lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Thật đấy, không phải ta tự khen, An gia các ngươi có thể tìm hiểu ta thêm một chút, chỉ cần các ngươi hiểu rõ ta, sẽ phát hiện ta là một người phi thường ưu tú.”
Hắc y lão giả đột nhiên nói: “Ta không phải người An gia!”
Diệp Huyền: “...”
Hắc y lão giả nhìn thoáng qua Diệp Huyền, trong mắt không che giấu sát ý: “Nhưng mà, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ 'tìm hiểu' ngươi.”
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, sau đó xoay người rời đi.
Tại chỗ, Diệp Huyền ngây người, sau đó lắc đầu: “Mẹ kiếp, đây là kẻ địch a...”
Lúc này, Khương Cửu đi đến bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn về phía chân trời xa xa, nói khẽ: “Nàng ấy đi rồi sao?”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía xa, An Lan Tú đã biến mất ở cuối chân trời.
Thật sự đi rồi.
Không hề dừng lại!
Khương Cửu nói khẽ: “Nàng ấy đi vội vàng như vậy... Chuyện có thể rất nghiêm trọng!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”
Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, trong mắt có một tia lo lắng, gia tộc An Lan Tú rất không tầm thường, mà nếu như Diệp Huyền cùng An Lan Tú chỉ là bằng hữu bình thường, có lẽ cũng không có gì, nhưng vấn đề là, thái độ của An Lan Tú đối với Diệp Huyền xác thực không bình thường lắm.
Ví dụ như cách gọi Tiểu An này!
Nàng chỉ biết, toàn bộ Khương quốc, chỉ có nàng mới có thể gọi An Lan Tú là Tiểu An. Trước đây đại ca của nàng, cũng chính là Khương quốc Đại hoàng tử cũng từng gọi như vậy, mà lúc ấy An Lan Tú không cho Đại hoàng tử chút mặt mũi nào, trực tiếp một thương dí vào mặt Đại hoàng tử...
Từ đó về sau, trừ nàng ra, không ai dám gọi tiểu danh của An Lan Tú.
Mà vừa rồi Diệp Huyền đã gọi. Nhưng mà, An Lan Tú không có bất kỳ phản cảm nào!
Kỳ thực, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra An Lan Tú đối với Diệp Huyền không bình thường!
Diệp Huyền ưu tú sao?
Chắc chắn là ưu tú!
Nhưng mà, trong mắt những thế gia hào môn này, có lẽ vẫn chưa đủ, loại thế gia này, gặp qua rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, thiên tài yêu nghiệt bình thường, căn bản khó lọt vào mắt bọn họ. Hơn nữa, đối với bọn họ mà nói, không chỉ nhìn thiên phú, còn phải nhìn thân phận bối cảnh.
Cũng chính là cái gọi là môn đăng hộ đối!
Hào môn đại tộc vô cùng coi trọng điểm này!
Diệp Huyền và An Lan Tú, hiển nhiên là môn không đăng hộ đối!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Khương Cửu nhìn thoáng qua nơi xa cuối chân trời, đã không còn thấy bóng dáng An Lan Tú, một lát sau, nàng khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Sau khi An Lan Tú xuất hiện, toàn bộ địa giới Khương quốc đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Quân đội Sở quốc và Việt quốc tuy chưa hoàn toàn rút khỏi địa giới Khương quốc, nhưng cũng không tiếp tục tấn công nữa, cũng không dám tấn công nữa, bởi vì hiện tại bọn chúng còn chưa biết ý đồ của An Lan Tú bên này là gì.
Nói tóm lại, Khương quốc có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!
Khai Dương thành.
Khai Dương thành không lớn, chỉ có năm sáu mươi vạn dân, nhưng mà, sau khi đại quân Sở quốc đến, số dân Khai Dương thành ít nhất giảm đi một nửa!
Đều chạy trốn cả rồi!
Sau khi Diệp Huyền trở về Khai Dương thành, hắn một mình cứ vậy đi dọc theo đường phố.
Suy nghĩ!
Suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Lúc nãy ở ngoài thành, kỳ thật hắn đã bị cắt ngang.
Không phải bị ngoại cảnh cắt ngang, mà là do chính hắn cắt ngang!
Bởi vì hắn phát hiện, khi hắn cảm thụ mọi thứ xung quanh, ví dụ như cảm thụ gió, hắn vậy mà không thể tĩnh tâm lại!
Nóng nảy!
Khi hắn muốn yên lặng cảm thụ những cơn gió xung quanh, hắn mới phát hiện ra mình nóng nảy đến mức nào!
Sau khi rời khỏi Thanh Thành, đi một đường đến đây, hắn thật sự quá nóng nảy.
Thế giới này, không chỉ có chém giết, cũng không chỉ có tu luyện, còn có rất nhiều rất nhiều điều tốt đẹp, mà trước kia hắn, vẫn luôn bỏ qua những thứ này.
Hiện tại, hắn chỉ muốn tĩnh tâm lại, sau đó nghiêm túc nhìn ngắm bốn phía, nghiêm túc cảm thụ gió, cảm thụ đường phố, cảm thụ mọi thứ xung quanh!
Cứ vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác, hắn đi tới một bờ sông, hai bên bờ sông nhỏ là những căn nhà nhỏ, mà lúc này, trong những căn nhà nhỏ này đã không còn ai.
Hai bên đường phố, vắng tanh.
Chạy trốn rồi!
Chiến tranh vừa nổ ra, những người bình thường này trước mặt chiến tranh quả thực yếu ớt như một tờ giấy.
Địa giới Thanh Châu, lấy cường giả làm tôn, nhưng mà, không phải ai cũng có thể học võ, bởi vậy, càng nhiều hơn chính là những người bình thường, người bình thường chưa từng học võ trước mặt chiến tranh, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
Mà đối với những thế lực đỉnh cấp kia, bản thân hắn chẳng phải cũng giống như một người 'bình thường' sao?
Đúng lúc này, một bé gái đột nhiên chạy tới trước mặt hắn, bé gái chừng năm sáu tuổi, mặc một chiếc váy nhỏ rách nát, chiếc váy thật sự rất rách, khắp nơi đều là những lỗ nhỏ. Mà trên đầu gối của nàng, có hai vết sẹo, vết sẹo rất lớn, máu đã đông lại.
Bé gái đi một đôi giày cỏ rách nát, phần đế giày phía trước đã mòn hết, bởi vậy, năm ngón chân của bé gái đều co vào trong, bởi vì chỉ cần duỗi ra, ngón chân của nàng sẽ tiếp xúc trực tiếp với mặt đất.
Bé gái ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Diệp Huyền, đôi mắt rất linh động, nàng nói: “Diệp ca ca, cảm ơn huynh vừa rồi đã cứu chúng ta.”
Cứu?
Diệp Huyền sửng sốt, hắn quay đầu lại, cách đó không xa có mấy người đang đứng, có nam có nữ, hiển nhiên, những người này chính là người thân của bé gái.
Lúc này, một nam tử trung niên vội vàng đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn quỳ xuống, rồi dập đầu thật mạnh: “Tiểu nhân cùng mọi người là những người trước đó bị quân Sở truy đuổi ở ngoài thành, nếu không phải Diệp quốc sĩ xuất hiện, chúng ta đã chết ở ngoài thành rồi, đa tạ ân cứu mạng của Diệp quốc sĩ.”
Mấy người cách đó không xa cũng quỳ xuống.
Bé gái trước mặt Diệp Huyền cũng muốn học theo người lớn quỳ xuống, nhưng lại bị Diệp Huyền ôm lên.
Sắc mặt nam tử trung niên đại biến, “Đồng Đồng mau xuống, đừng làm bẩn y phục của Diệp quốc sĩ!”
Bé gái muốn giãy ra khỏi Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền lại cười nói: “Đừng động, để ta ôm ngươi!”
Bé gái nhìn Diệp Huyền, “Ta bẩn.”
Diệp Huyền hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé gái, cười nói: “Không bẩn chút nào!”
Bé gái chớp chớp mắt, sau đó nàng cũng hôn nhẹ lên Diệp Huyền.
Diệp Huyền cười ha ha, hắn nhìn về phía nam tử trung niên: “Mọi người đứng dậy đi!”
Nam tử trung niên do dự một chút, sau đó mọi người đứng dậy, nhưng thân thể vẫn hơi cúi xuống, đây không phải là sợ hãi, mà là tôn kính.
Sự tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng!
Diệp Huyền hỏi: “Mọi người có chỗ nào để đi không?”
Nam tử trung niên lắc đầu, “Trước kia không biết đi đâu, bây giờ muốn đến đế đô, bởi vì ở đó, có lẽ sẽ an toàn hơn.”
An toàn!
Diệp Huyền trầm mặc, một lát sau, hắn nhẹ giọng nói: “Lần này đi đế đô, đường xá xa xôi, mọi người lại không có năng lực tự bảo vệ mình, thật sự quá nguy hiểm, cứ ở lại trong thành, được không?”
Nam tử trung niên cười khổ, “Đại quân ngoài thành...”
Diệp Huyền cười nói: “Ta cam đoan với mọi người, thành này sẽ không bị đại quân Sở quốc công phá, mọi người cứ an tâm ở lại trong thành, được không?”
Nam tử trung niên và mọi người nhìn nhau, sau đó mọi người cùng quỳ xuống, nam tử trung niên cúi đầu thật sâu: “Chúng ta tin tưởng Diệp quốc sĩ!”
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi!”
Nam tử trung niên cùng mọi người đứng dậy.
Diệp Huyền đặt bé gái trong ngực xuống đất, hắn xoa xoa đầu bé gái, cười nói: “Ngươi tên Đồng Đồng à?”
Tiểu cô nương vội vàng gật đầu, “Ca ca, dễ nghe không?”
Diệp Huyền cười nói: “Dễ nghe, rất dễ nghe.”
Nói xong, tay phải hắn mở ra, hai quyển trục xuất hiện trong tay, tiếp theo, hắn bấm tay một cái, hai quyển trục trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang chui vào mi tâm tiểu cô nương.
Công pháp võ kỹ truyền thừa!
Tiểu cô nương ngẩn người hồi lâu, cuối cùng, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, giọng nói thanh thúy: “Ca ca, đây là cái gì?”
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể dựa theo những phương thức trong đầu để tu luyện, phải từ từ tu luyện, về sau có thể lợi hại giống như ta.”
Tiểu cô nương chớp chớp mắt, “Thật sao?”
Diệp Huyền cười nói: “Thật. Nhưng mà, việc này ngươi không thể nói cho người khác biết, cứ coi như là bí mật nhỏ giữa ta và ngươi, được không?”
Tiểu cô nương vội vàng gật đầu.
Diệp Huyền mở lòng bàn tay phải ra, một túi tiền xuất hiện trong tay, hắn ném túi tiền cho nam tử trung niên, “An tâm sống trong thành, đối xử tốt với Đồng Đồng, mua cho nàng hai bộ quần áo và giày mới, ta rất thích tiểu nha đầu này, ngày sau ta sẽ đến Khai Dương thành gặp nàng.”
Nam tử trung niên vội vàng nói: “Vâng.”
Nói xong, hắn cùng mấy người bên cạnh cung kính hành lễ với Diệp Huyền, sau đó dắt Đồng Đồng quay người rời đi.
Đi chưa được bao lâu, Đồng Đồng đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Huyền: “Ca ca, huynh sẽ tới tìm muội chứ?”
Diệp Huyền cười nói: “Sẽ!”
Đồng Đồng cười ngọt ngào, “Muội đợi huynh.”
Nói xong, nàng xoay người đi theo đám người nam tử trung niên rời đi.
Nhìn tiểu cô nương rời đi, Diệp Huyền mỉm cười, hắn xoay người đối mặt với dòng sông trước mặt.
Đột nhiên, hắn phát hiện, một ý niệm trong đầu, có thể đã quyết định sinh tử của rất nhiều người, nếu là ác niệm, có thể sẽ chết rất nhiều người, mà nếu là thiện niệm, có thể sẽ thay đổi cuộc đời của một người, thậm chí là cuộc đời của vô số người...
Nghĩ đến đây.
Ầm!
Một cỗ kiếm ý đột nhiên từ trong cơ thể hắn tuôn ra, cỗ kiếm ý này tản ra khắp mặt sông nhỏ trước mặt Diệp Huyền, mặt sông lập tức nổi lên từng trận gợn sóng, nhưng mà dần dần, trên mặt sông xuất hiện một hiện tượng kỳ dị, mặt sông bên trái bị kiếm ý bao phủ, giống như nước sôi sùng sục, nhưng mặt sông bên phải bị kiếm ý bao phủ, lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có gợn sóng nhỏ.
Một mặt sông, một loại kiếm ý, lại là hai thái cực!
Cứ như vậy, không biết kéo dài bao lâu, kiếm ý trên mặt sông đột nhiên giống như thủy triều tràn về trong cơ thể Diệp Huyền, nhưng ngay sau đó, cỗ kiếm ý này lại lần nữa từ trong cơ thể hắn tuôn ra, kiếm ý men theo mặt sông nhỏ chấn động về phía xa.
Toàn bộ mặt sông nhỏ, nước sông bên trái sôi trào mãnh liệt, còn bên phải bị kiếm ý bao phủ, lại bình tĩnh lạ thường...
Vài hơi thở sau, những kiếm ý này đột nhiên biến mất không thấy.
Bên bờ, khóe miệng Diệp Huyền hơi nhếch lên: “Thì ra là thế... Nhất niệm thiện, vạn thủy thiên sơn, nhất niệm ác, thương hải tang điền...”
Thiện ác!
Thiện Ác Kiếm Ý!
Thiện Ác Kiếm Đạo!
Ta nếu hướng thiện, vạn thủy thiên sơn, ta nếu hướng ác, thế gian thương hải tang điền!
Ngay khi Diệp Huyền tâm niệm thông suốt, trong cơ thể hắn, trên đỉnh Giới Ngục Tháp, trong ba thanh kiếm, một thanh kiếm trong đó đột nhiên khẽ rung lên.
Ps: Lại giới thiệu cho mọi người một bộ truyện “Mở phòng khám để tu tiên”, cũng là truyện trên Tung Hoành, truyện đô thị, rất đáng để đọc, mọi người có thể tìm đọc thử nhé!
Cuối cùng, có người nói khu bình luận Kiếm Tôn của chúng ta vắng tanh như chùa Bà Đanh, một bóng người sống cũng không có... Các đại ca, đừng lặn nữa. Ra đây nổi cái bong bóng, để lại một câu “Đản Tổng đẹp trai nhất”, chứng minh các huynh đệ vẫn còn tồn tại. Cũng chứng minh rằng, ta viết truyện, vẫn có người đọc, chứ không phải đang chơi game offline...