Ngay khi thanh kiếm trên đỉnh tháp rung lên kịch liệt, đầu Diệp Huyền bỗng nhiên như bị trọng kích, ý thức hắn lập tức mơ hồ, đồng thời, thất khiếu hắn máu tươi phun ra, vô cùng kinh hãi!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ba người Mặc Vân Khởi đại biến, ba người vội vàng đỡ lấy Diệp Huyền.
Đúng lúc này, phía trên rừng trúc, tay trái nữ tử váy trắng bỗng nhiên nhẹ nhàng ấn xuống: “Không phải gọi ngươi!”
Giọng nói vừa dứt.
Trong cơ thể Diệp Huyền, thanh kiếm vừa rồi còn rung động đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Tuy nhiên, trước khi yên tĩnh, nó phát ra một tiếng kiếm minh nhỏ, như muốn bày tỏ điều gì đó.
Trên rừng trúc, nữ tử váy trắng đưa tay trái ra: “Kiếm đến!”
Theo giọng nói của nữ tử váy trắng.
Vù vù vù.
Cả rừng trúc bỗng nhiên rung động, rất nhanh, trong ánh mắt mọi người, những chiếc lá trúc kia nhao nhao bay lên trời, hội tụ về phía nữ tử váy trắng, những chiếc lá này nhao nhao rơi vào lòng bàn tay nữ tử váy trắng, rất nhanh, một thanh kiếm do vô số lá trúc ngưng tụ thành xuất hiện trong lòng bàn tay nữ tử váy trắng.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám người lão giả áo bào trắng cách đó không xa lập tức đại biến!
Nhất là tên kiếm tu lưng đeo đại kiếm kia!
Đây là thủ đoạn gì?
Hắn chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua!
Phía dưới, đám người Mặc Vân Khởi thì vẻ mặt mờ mịt.
Trước đó, bọn họ đã gặp qua nữ tử váy trắng, khi đó nhìn thấy nữ tử váy trắng đại sát tứ phương, trong lòng bọn họ đã vô cùng chấn động. Tuy nhiên, bọn họ chưa từng hỏi qua chuyện về nữ tử thần bí của Diệp Huyền!
Tôn trọng!
Bởi vì bọn họ biết, khi nào có thể nói, Diệp Huyền nhất định sẽ chủ động nói ra.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng, kỳ thực, giống như mọi người, trong lòng hắn cũng vô cùng chấn động!
Nữ tử thần bí!
Thực sự rất thần bí!
Từ đầu đến cuối, đều là một ẩn số. Hắn không biết nữ nhân trước mắt này rốt cuộc có lai lịch gì, hắn chỉ biết, nàng rất mạnh, thực sự rất mạnh.
Mà mỗi khi nữ tử thần bí này xuất hiện, tên kia ở lầu hai sẽ im lặng một cách lạ thường...
Trên không trung.
Đám người lão giả áo bào trắng nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng, lúc này, trong mắt đám người lão giả áo bào trắng tràn đầy sự kiêng kị và ngưng trọng!
Tuy nữ tử váy trắng không ra tay, nhưng lúc này bọn họ lại cảm nhận được một áp lực vô hình!
Nhất là chiêu thức vừa rồi của nữ tử váy trắng, càng khiến bốn người kiêng kị vô cùng!
Trên rừng trúc, nữ tử váy trắng cầm kiếm lá trúc chỉ vào bốn người lão giả áo bào trắng cách đó không xa: “Đến đây, cùng lên!”
Cùng lên!
Trong sân bỗng chốc yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi!
Phía dưới, Mặc Vân Khởi dùng cánh tay phải huých nhẹ vào cánh tay Diệp Huyền: “Diệp thổ phỉ, ngươi tìm sư phụ này ở đâu vậy? Giới thiệu cho ta một người, ta cũng muốn đi tìm!”
Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Ngươi không được!”
“Vì sao?” Mặc Vân Khởi vẻ mặt khó hiểu: “Ta không đủ đẹp trai sao?”
“Ọe!”
Bên cạnh, Bạch Trạch trực tiếp làm một động tác “nôn mửa” vô cùng khoa trương.
Kỷ An Chi đang định cắn một miếng bánh bao, sau khi nghe Mặc Vân Khởi nói câu này, nàng lại phun miếng bánh bao kia ra, thực sự có chút buồn nôn!
Diệp Huyền nhẹ nhàng vỗ vai Mặc Vân Khởi: “Trước kia ta cứ tưởng ngươi tự luyến, ta đã sai rồi. Ngươi không phải tự luyến, mà là mù đấy! Đẹp trai? Ngươi có chút liên quan nào đến hai chữ này sao?”
Mặc Vân Khởi: “...”
Đúng lúc này, trên không trung, nam tử trung niên lưng đeo đại kiếm bỗng nhiên đi tới cách nữ tử váy trắng không xa.
Nam tử nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng: “Trung Thổ Thần Châu, những Kiếm Hoàng và Kiếm Tiên nổi danh, ta đều biết một hai, còn các hạ, ta lại chưa...”
Nữ tử váy trắng bỗng nhiên cầm kiếm chỉ vào Diệp Huyền phía dưới: “Nghe cho kỹ!”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng, chăm chú lắng nghe.
Nữ tử váy trắng bình thường không thích nói chuyện, nhưng một khi nàng đã lên tiếng, tuyệt đối là vô cùng hữu dụng!
Nữ tử váy trắng cầm trường kiếm chỉ vào nam tử trung niên lưng đeo trường kiếm cách đó không xa: “Kiếm tu chúng ta, chưa bao giờ dùng miệng lưỡi để phân thắng bại, ngươi đã theo ta học kiếm, vậy thì hãy nhớ kỹ một điều, có thể dùng kiếm giải quyết thì đừng nói nhảm, cứ ra tay là được!”
Nói xong, nàng dùng tay trái kẹp thanh kiếm màu lục!
Ngay sau đó!
Sắc mặt nam tử trung niên lưng đeo đại kiếm cách đó không xa bỗng nhiên đại biến, trong chớp mắt, hắn rút đại kiếm sau lưng ra, ngay sau đó, một cỗ kiếm ý cường đại từ trong cơ thể hắn phóng lên trời.
Kiếm Hoàng!
Đây là một vị Kiếm Hoàng đến từ Trung Thổ Thần Châu!
Kiếm ý ngập trời vừa xuất hiện, tất cả mọi người trong sân đều cảm nhận được một áp lực vô hình.
Hai mắt Diệp Huyền nhắm chặt, trên người hắn tỏa ra kiếm ý và chiến ý vô cùng vô tận để chống lại cỗ kiếm ý cường đại kia, còn ba người Mặc Vân Khởi thì cứ như vậy đứng bên cạnh hắn, bốn người cùng nhau chống lại kiếm ý đến từ một vị Kiếm Hoàng!
Trên không trung, nam tử trung niên cầm đại kiếm áp sát vào giữa lông mày, trên mũi kiếm lớn trong tay hắn, một tia kiếm quang lóe lên!
Ở phía xa, nữ tử váy trắng vốn định xuất kiếm lại bỗng nhiên dừng lại.
Nàng vẫn luôn đưa lưng về phía mọi người, bởi vậy, trong sân không một ai có thể nhìn rõ dung mạo của nàng!
Kể cả Diệp Huyền! Đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng thấy dung mạo của nữ tử váy trắng!
Trên không trung, nam tử trung niên nhìn chằm chằm vào nữ tử váy trắng ở phía xa: “Có dám tiếp ta một kiếm?”
Tiếng nói như sầm sét, vang vọng khắp bầu trời!
Thế!
Kiếm thế!
Đây là lần đầu tiên Diệp Huyền cảm nhận được thế của một kiếm tu, lúc này trên người nam tử trung niên trước mắt cũng ẩn chứa một cỗ thế, một cỗ thế cực kỳ cường đại, mạnh hơn kiếm thế của hắn rất nhiều...
Kiếm tu thực sự cường đại!
Trên rừng trúc, nữ tử váy trắng lạnh nhạt nói: “Nói nhiều!”
Giọng nói vừa dứt, tay trái nàng bỗng nhiên buông ra, thanh kiếm lá trúc trong tay phải nàng bỗng nhiên bay ra.
Một kiếm này rất bình thường!
Thực sự quá bình thường, không có kiếm thế, không có kiếm ý, thậm chí ngay cả kiếm quang cũng không có!
Bất cứ ai nhìn thấy, trong đầu cũng chỉ có một ý niệm: Thật là một kiếm tầm thường!
Thế nhưng lúc này, sắc mặt nam tử trung niên kia lại bỗng nhiên đại biến, ngay sau đó, hắn tung người nhảy lên, rồi vung kiếm chém mạnh xuống phía trước!
Một kiếm này chém xuống, vô số kiếm mang, kiếm ý và kiếm thế bỗng nhiên như núi lửa phun trào tuôn ra từ thanh đại kiếm!
Một kiếm này, dường như có thể phá vỡ cả đại địa vô tận này!
Phía dưới, sắc mặt đám người Diệp Huyền cực kỳ ngưng trọng.
Nếu một kiếm này rơi xuống Kỷ Vẫn Sơn, chắc chắn cả ngọn núi sẽ bị chém nát!
Kiếm Hoàng!
Đây chính là Kiếm Hoàng!
Một kiếm có thể mở núi, một kiếm có thể phá đất, một kiếm có thể đoạn sông!
Cường giả tuyệt thế chân chính giữa thiên địa này!
Nữ tử thần bí đâu?
Đám người Mặc Vân Khởi nhao nhao nhìn về phía một kiếm của nữ tử thần bí, thanh kiếm lá trúc kia so với một kiếm của nam tử trung niên, quả thực là một trời một vực, phải nói là, hai thứ này hoàn toàn không thể so sánh được, thế nhưng, khi thanh kiếm lá trúc kia bay đến trước mặt nam tử trung niên...
Xuy.
Trong ánh mắt mọi người, kiếm lá trúc trực tiếp phá nát tất cả kiếm ý, kiếm thế, kiếm mang, kiếm khí mà nam tử trung niên kia phóng ra.
Trong nháy mắt, gần như phá hủy toàn bộ.
Xuy!
Kiếm lá trúc bỗng nhiên cắm vào giữa lông mày nam tử trung niên, cứ thế cắm ở đó.
Trong sân lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, yên tĩnh như chết!
Miểu sát?
Ở phía xa, trong mắt ba người lão giả áo bào trắng tràn đầy vẻ khó tin, phải nói là, sợ hãi!
Sợ hãi!
Vậy mà lại là miểu sát!
Kia thế nhưng là một vị Kiếm Hoàng!
Cho dù là một vị Kiếm Tiên, cũng không thể dễ dàng miểu sát một vị Kiếm Hoàng như vậy! Đây mới là nguyên nhân khiến bọn họ sợ hãi lúc này!
Cho dù là Kiếm Tiên, cũng không thể miểu sát Kiếm Hoàng, thế nhưng, nữ tử váy trắng trước mắt này lại làm được!
Nàng rốt cuộc là ai?
Lúc này ba người lão giả áo bào trắng đã hoàn toàn ngây dại.
Còn trong bóng tối, Cửu lâu chủ Túy Tiên Lâu lắc đầu cười khổ, bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao nữ tử thần bí trước mắt này không yêu cầu Túy Tiên Lâu hỗ trợ!
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy may mắn, may mắn là lúc trước Túy Tiên Lâu không giống như Thương Mộc học viện liều chết với Diệp Huyền, mà là kịp thời dừng tay, đồng thời ra sức lôi kéo, nếu không, Túy Tiên Lâu e rằng sẽ phải trả một cái giá rất đắt, mà đó có khi còn là nhẹ nhất!
Nói một cách đơn giản, Thương Mộc học viện đúng là xui xẻo!
Đúng lúc này, mọi người bỗng nhiên nhìn về phía nam tử trung niên trên không trung, nam tử trung niên có chút ngây dại nhìn nữ tử váy trắng, kiếm ý trong cơ thể hắn vậy mà lại không ngừng tỏa ra, không chỉ vậy, những kiếm ý này còn ngày càng mạnh hơn...
Đột phá!
Đám người lão giả áo bào trắng vẻ mặt kinh hãi và khó tin!
Nam tử trung niên này vậy mà lại muốn đột phá kiếm đạo của mình trước khi chết!
Nam tử trung niên bỗng nhiên cười nhếch miệng: “Thì ra là vậy... đáng tiếc, đáng tiếc...”
Giọng nói vừa dứt, trong mắt hắn không còn chút thần thái nào nữa.
Còn thanh thiết kiếm trong tay hắn, bỗng nhiên rơi từ trên không trung xuống, cuối cùng rơi xuống đất một cách vững vàng.
Diệp Huyền lặng lẽ đi tới trước thanh đại thiết kiếm, sau đó nhặt nó lên ném vào Giới Ngục Tháp, tiếp theo, hắn trở về bên cạnh ba người Mặc Vân Khởi, thần sắc hắn bình tĩnh, cứ như không có chuyện gì xảy ra!
Ba người Mặc Vân Khởi: “...”
Trên không trung, thân thể nam tử trung niên bắt đầu tan biến từng chút, cuối cùng, hoàn toàn hóa thành hư không!
Còn thanh kiếm màu xanh lục kia thì bay về tay nữ tử váy trắng. Nữ tử váy trắng tay phải cầm kiếm lá trúc, tay trái nhẹ nhàng vuốt dọc theo thân kiếm...
Nàng đứng trên rừng trúc, một thân váy trắng, tóc dài bay bay, không nói không rằng, khiến người ta có cảm giác như nàng căn bản không phải nữ tử của nhân gian này, không, e rằng ngay cả trên chín tầng trời trong truyền thuyết cũng không có nữ tử nào như vậy!
Đúng lúc này, thanh kiếm lá trúc bỗng nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền, sắc mặt Diệp Huyền hơi biến, đây là muốn làm gì?
Giọng nói của nữ tử váy trắng bỗng nhiên vang lên: “Ngươi có biết lúc nãy, vì sao hắn lại đột phá không?”
Diệp Huyền do dự một chút, rồi lắc đầu.
Kiếm lá trúc bỗng nhiên vỗ vào vai Diệp Huyền.
Bốp!
Cơ thể Diệp Huyền chấn động dữ dội, hắn đau đến suýt nữa kêu thành tiếng.
Đau đến tận xương tủy!
Trên không trung, nữ tử váy trắng lạnh lùng nói: “Chỉ biết đi nhặt bảo vật, xem ra ngươi cũng chẳng có tiền đồ gì!”
Diệp Huyền: “...”
Giọng nói của nữ tử váy trắng vẫn lạnh như băng: “Một người nếu đã trải qua cái chết, hắn sẽ lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện, đó là một quá trình giác ngộ tốt nhất. Thứ mà ngươi còn thiếu bây giờ chính là nội hàm và cảm ngộ về nhân sinh. Những thứ này, cần phải tự mình lĩnh ngộ, người khác không thể giúp ngươi được. Hãy nhớ kỹ, ngày mai và tai họa ngươi vĩnh viễn không biết cái nào sẽ đến trước, hãy luôn sống như hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời.”
Diệp Huyền vội vàng cúi đầu thật sâu: “Ta đã hiểu.”
Bốp!
Vai trái của Diệp Huyền lại bị kiếm lá trúc đánh mạnh một cái.
Diệp Huyền đau đến mức nhảy dựng lên: “Ta, ta đã hiểu mà...”
Trên không trung, nữ tử váy trắng lạnh nhạt nói: “Ngươi nghe nhầm rồi. Sao, ngươi có ý kiến?”
Diệp Huyền ủy khuất nói: “Không, không có ý kiến...”
Nữ tử váy trắng hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía ba người lão giả áo trắng cách đó không xa, tức giận nói: “Nhìn cái gì? Ta cho các ngươi xem sao?”
Giọng nói vừa dứt, một thanh kiếm trúc bắn ra như điện xẹt.
Xuy!
Bên cạnh lão giả áo trắng, đầu lão giả áo đen không hề có dấu hiệu nào liền bay thẳng ra ngoài.
Mọi người: “”