Lý Hồng Lợi ở phía sau không rên một tiếng đi theo Lý Chí Quân, bước từng bước chậm rãi, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên lưng Lý Chí Quân, ở trong lòng nói một câu: “Bố, cảm ơn bố. Con cảm ơn bố đã trở thành bố của con, cho con ấm áp và yêu thương mà con vẫn luôn mơ ước.”
Đôi khi có một số việc, trong lòng hiểu được là được, thật ra cũng không cần nói ra miệng.
Ra chuồng lợn, ánh sáng ấm áp chiếu lên người.
Nhưng lúc này ánh sáng hơi quá chói mắt, hốc mắt Lý Hồng Lợi bị chiếu có hơi cay cay.
Khi trở lại nhà chính, Lâm Tiểu Tiểu quả nhiên như Lý Chí Quân nói, tuy rằng im lặng ngồi ở chỗ kia, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa sau nhà chính.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây