Thì ra không biết từ khi nào, Nghiêm Tú Tú và Tạ Lan Hương cũng học theo Lý Chí Cương, ngồi xem anh đếm tiền.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Lý Chí Quân hơi cảm giác “Thụ sủng nhược kinh”. Chờ tới khi anh tuyên bố số tiền, lập tức nghe thấy vài tiếng hoan hô.
Lý Chí Cương còn trực tiếp xắn tay áo nói: “Quân Tử, hiện giờ anh đi về hái rau, chúng ta còn có thể bán thêm một đợt nữa trước khi trời tối!”
Nhưng mà Lý Chí Quân nhìn bầu trời và dòng người bên ngoài lại lắc đầu: “Không được, nơi này cách đất trồng rau hơi xa. Lúc anh đi về sẽ tốn một ít thời gian, hơn nữa hái rau cũng tốn thời gian, chỉ sợ khi mang rau dưa tới đây, trời cũng đã gần tối rồi. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về, vừa có thể kịp giờ cơm. Chờ ngày mai, ngày mai chúng ta cầm nhiều hơn là được.”
Lý Chí Cương nghe xong còn thấy hơi tiếc nuối, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Nghiêm Tú Tú đã mở miệng: “Ừm, em cảm thấy Quân Tử nói có lý, hôm nay chúng ta vẫn nên về sớm một chút đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây