Thấy cô nhóc trốn như vậy, vợ Lý Chí Kiến cực kỳ tức giận. Cô ta túm lấy quần áo của đứa nhỏ kéo ra; “Đứa nhóc chết tiệt này, mẹ tới đây để giúp con mà con còn trốn! Con trốn đi đâu hả con, đáng đời con bị người ta bắt nạt như vậy.”
Cô ta nói như thế, Lý Chí Quân không vui lắm. Tuy anh đã thấy bộ dạng của đứa nhỏ đó, nhưng Nữu Nữu nhà anh có tốt hơn chỗ nào đâu. Chuyện đưa hỏi ra ngô ra khoai mà đã một hai nói con nhà cô ta bị bắt nạt, sau đó ra sao là ra sao.
Lý Chí Quân lười để ý người này, anh ngồi xổm xuống hỏi Nữu Nữu: “Nữu Nữu, con nói đi, nói bố nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải có người bắt nạt con không!”
Anh nói như vậy làm vợ Lý Chí Kiến không vui.
“Này, tôi nói này Quân Tử. Cậu không thấy con gái nhà tôi nó ra nông nỗi nào à? Cậu nhìn đi, nhìn cho rõ vào! Cậu nhìn cái quần của con tôi này, tôi mới may bằng vải bông mới đấy, kết quả thì sao! Vừa mặc được có mấy hôm, con nhà cậu đánh con nhà tôi thì chưa nói, cái quần cũng bị rách! Sự việc nó đã rành rành ra đó rồi, sao cậu còn nói như thế! Cậu có biết lý lẽ không vậy hả!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây